“Hmm... được rồi!!” Tên to con nhẹ nhàng đặt Khải Minh trong một căn phòng rộng lớn. Sau đó, hắn quay sang Hồng Uyên bên cạnh nói: “Ha... thế là xong... Nhưng mà lỡ lát nữa thằng này tỉnh giấc rồi sao?”
“Haha... hắn chẳng thoát nổi đâu! Vả lại trúng mê hồn hương của ta đây, sợ rằng đến khi bán xong rồi vẫn chưa tỉnh dậy được!!” Hồng Uyên tự tin nói, tay che nụ cười có phần lố lăng.
“Thôi được rồi... Đi ra thôi!! À... mà...”
Hồng Uyên chợt tiến sát đến tên kia, nàng đưa tay sờ lên cơ ngực săn chắc của hắn, cơ thể uốn éo tạo dáng vẻ khiêu gợi, giọng nhỏ nhẹ nói: “Muốn thư giãn một chút không?”
“Ực... được... được!!!” Tên to con hiểu ý, lập tức gật đầu lia lịa. Trong quần hắn, dươиɠ ѵậŧ cương lên biểu tình nhiệt liệt.
Cả hai kéo nhau ra ngoài, trước khi đi khỏi còn nói với mấy tên lính canh cửa phòng: “Canh mật cẩn thận! Toàn là hàng quý cho buổi đấu giá đó.”
“Vâng ạ!”
Gật đầu trước thái độ của mấy tên đó, Hồng Uyên khoác tay tên to con dẫn đi.
“Cạch!”
Cánh cửa phòng nhanh chóng khép lại, cùng lúc đó, Khải Minh nằm dưới sàn nhà chợt mở mắt.
“Đume... nhức đầu quá!” Khải Minh gắng gượng ngồi dậy, tựa lưng vào tường than vãn. Hắn ta thực chất đã tỉnh cách đây vài phút, tuy nhiên vì tác dụng phụ của Mê Hồn Hương mà đến tận bây giờ, đầu óc của hắn vẫn còn chút choáng váng.
Nhưng tại sao hắn có thể tỉnh dậy sớm như vậy? Chẳng phải Hồng Uyên đã tự tin nói rằng mất một thời gian rất lâu hắn mới có thể tỉnh lại sao?
Câu trả lời là vì Khải Minh khi xưa đã nghĩ đến tình thế bản thân bị trúng độc, thế nên hắn đã dùng điểm khoái lạc để nâng cấp khả năng kháng độc của mình. Tuy không cao nhưng còn hơn không có. Cũng nhờ vậy, hắn đã kháng lại Mê Hồn Hương, khiến khả năng gây mê của nó suy giảm ít nhiều.
“Grr... lũ khốn kiếp! Dám bắt mình đi bán à... Mà cũng tại mình... dại gái nên mới lâm vào tình trạng thế này!!” Khải Minh cắn răng, dáng vẻ bực tức nói. Lòng hắn còn thề sẽ trừng trị Hồng Uyên vì dám lừa dối trái tim mỏng manh của hắn. Nhưng đó là khi hắn thoát được ra khỏi đây.
Đợi một lát sau, cơn choáng váng qua đi, hắn ta thử vận hồn lực để thoát khỏi những sợi dây thừng đang trói chặt tay chân.
“Grrr...”
Mặt Khải Minh nhăn nhó như rặn đẻ. Dù đã cố hết sức song hai sợi dây thừng vẫn trơ trơ quấn chặt tay chân hắn. Bình thường, đối với những sợi dây này, hắn ta chỉ cần vận hồn lực một tí đã có thể bứt ra làm đôi. Vậy tại sao bây giờ lại không thể làm được?
“Cái gì vậy trời... sợi dây này làm bằng cái gì vậy?” Khải Minh nghi ngờ về chất liệu của sợi dây. Thế nhưng nhờ vào Tinh Thông Nhãn, hắn biết được đây chỉ là những sợi dây thừng bình thường.
“Tại sao vậy??” Khải Minh lại cố sức để thoát khỏi những sợi dây thừng ấy nhưng chẳng có tác dụng, dù hắn đã dùng rất nhiều hồn lực.
“Ủa khoan...” Sau một hồi bất lực, Khải Minh chợt phát hiện ra điều gì đó.
“Cái vòng cổ này ở đâu ra vậy??”
Sờ tay lên cổ, hắn cảm thấy có gì đó đeo ở cổ hắn. Cố nhìn xuống kết hợp với những ngón tay cố kéo thứ đó ra, hắn phát hiện đó là một chiếc vòng cổ màu đen.
Không chỉ thế, nhờ vào Tinh Thông Nhãn, hắn còn biết được thêm thông tin từ chiếc vòng cổ đó.
Vòng Cổ Trói Buộc (Bảo vật sơ cấp): Chiếc vòng cổ chuyên dùng để chế ngự người khác. Khi đeo vào một đối tượng, nó sẽ phát ra một luồng Sóng Kiềm Hãm (I) khiến đối tượng ấy không thể vận hồn lực.
“Á đù! Hèn gì...” Khải Minh xém tí la to lên nhưng may mắn kiềm chế được. Hóa ra nãy giờ là do thứ củ lìn này hại hắn không thể vận hồn lực. Lúc nãy hắn cũng có cảm giác hồn lực không đến được tay chân song hắn lại chẳng chú tâm đến.
“Vậy phải làm sao để thoát ra bây giờ?”
Khải Minh cố tháo cái vòng ra khỏi cổ, thế nhưng nó lại càng siết chặt hơn. Nếu cố thêm nữa hắn sẽ bị nghẹt thở chết mất.
“Má nó... chẳng lẽ cam chịu bị bán thiệt à?” Khải Minh hoang mang nói. Hắn tưởng tượng đến viễn cảnh sau khi bị bán mà không khỏi rùng mình.
“Không được phải thoát khỏi đây!”
Nói thì nói vậy, nhưng khi nào còn cái vòng cổ kia, hắn khó lòng thoát được.
“Ồ, quyết tâm dữ!”
Một giọng nói châm biếm vang lên trong đầu Khải Minh. Ấy vậy mà hắn chẳng tỏ chút khó chịu nào, ngược lại còn rất vui mừng.
“HỆ ~ THỐNG ~”
Hệt như Nôbita mỗi lần gặp khó khăn, nhờ vả Đôrêmôn. Khải Minh hai mắt rưng rưng, giọng cảm động nói: “Hicc, ta nhớ ngươi lắm đó hệ thống!!!!!!”
“Nhớ à? Ta tưởng ngươi mãi nghĩ mấy cái tư thế gì đó mà quên mất ta luôn rồi chứ...” Giọng lạnh lùng, vô cảm của hệ thống vang vọng trong đầu Khải Minh.
“.... hihi...” Bị nắm đuôi, Khải Minh chỉ biết cười trừ.
Vì không hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống đã tự động đóng cửa trong khoảng 6 tiếng. Khải Minh định sẽ hỏi vài chuyện về Tử Thần Huyết Thống cũng như Tử Thần Thuật ngay sau khi hệ thống trở lại. Thế nhưng vì mãi lo tính chuyện “xoạc” với Linh Nguyệt, hắn đã quên mất. Trong khi đó, hệ thống trở lại cũng chẳng thèm thông báo gì nên hắn chẳng thèm nhớ tới luôn.
“Thôi chuyện đó bỏ đi... Giờ mau giúp ta tìm cách thoát với! Có cách nào trị được cái vòng này không hệ thống!!”
“Bỏ là bỏ thế nào được chứ? Ngươi nghĩ xem, ngươi có ngày hôm nay là nhờ ai?” Hệ thống lại bắt bẻ.
“Thôi mà! Ta xin ngươi đó!!” Khải Minh thấy vậy đành xuống nước cầu xin trong lòng không thể không mắng thầm hệ thống: “Khốn nạn!”
“Khốn nạn à??”
Khải Minh quên mất rằng tâm trí mình thông với hệ thống. Hắn nghĩ gì nó đều nghe thấy.
“Á á... ý ta là mấy tên bắt ta khốn nạn quá đó mà! Đờ mờ, gặp lại tên bự con ta sẽ thông nát ass, gặp con nhỏ Hồng Uyên ta sẽ cᏂị©Ꮒ cho nó tối mặt!!” Khải Minh vội chống chế.
“Ồ vậy à!!” Hơi có chút bực tức trong giọng của mình, hệ thống nói.
“Mà thôi... mau giúp ta với!!”
“Hmmm muốn thoát khỏi cái vòng này sao?”
“Đúng đúng!!”
“Đơn giản thôi.” Hệ thống nói rồi truyền vào não Khải Minh một luồng thông tin.
“Huy Hiệu Tự Do (Bảo vật sơ cấp): Khi đeo vật phẩm này, người sử dụng sẽ nhận được Kháng Sóng Kiềm Hãm (I).”
“Wow... hay quá! Ta mua liền!!!” Thấy được cách thoát, Khải Minh vui mừng nói.
“Giá: 20000 điểm khoái lạc.”
“Fuck... bớt đi anh ơi!”
“Éo!”
“Định mệnh. Bán kiểu này éo ai mua đâu!”
“Ờ vậy thôi khỏi bán...”
“Á á... em mua!”
Vẫn như thường lệ, một khi hệ thống đã ra giá thì miễn thương lượng. Khải Minh ngậm ngùi nhìn 20000 điểm khoái lạc đội nón ra đi.
Ngay sau đó, trong đầu Khải Minh vang lên một âm thanh: “Giao dịch thành công. Có muốn trang bị Huy Hiệu Tự Do ngay không?”
“Có!” Vô cùng dứt khoác, Khải Minh lên tiếng.
“Xác nhận!”
Hệ thống vừa dứt lời, một ánh sáng huyền bí xuất hiện trước ngực Khải Minh. Từ ánh sáng đó hiện ra một chiếc huy hiệu màu vàng hình cánh chim. Không còn gì khác, nó chính là Huy Hiệu Tự Do mà Khải Minh vừa mua.
Chiếc huy hiệu ngay lập tức đính vào áo của Khải Minh. Hắn ta lập tức vận thử hồn lực và...
“Rẹt!”
Dây thừng trói ở chân tay đều bị bứt ra.
“Phù... Thoát rồi!”
Khải Minh lau mồ hôi trên trán, cuối cùng hắn cũng mở trói được rồi.
“Giờ thì... tìm cách thoát ra... nhưng mà trước đó... hệ thống....”
“Chuyện gì?”
“Hãy cho ta biết về Tử Thần Thuật cũng như Tử Thần Huyết Thống!!!!!”
Khải Minh thật muốn biết về những thứ này. Chính chúng đã tạo nên cho hắn sức mạnh kinh khủng. Vậy nên hắn càng phải biết rõ về chúng.
“... Được thôi!” Không giấu diếm gì, hệ thống truyền thẳng thông tin của những thứ kia vào não Khải Minh.
Đón nhận một lượng lớn thông tin, Khải Minh mở to mắt ra ngạc nhiên. Bây giờ hắn đã có thể biết được những thứ bí ẩn kia.
“Tử Thần Huyết Thống: (Độ đậm: 50%, màu sắc: Đen) : Người sở hữu huyết thống sẽ nhận được:
[Hạn chế]: Trong cơ thể buộc phải có tử khí, nếu không sẽ bị kiệt sức dần.
[Kĩ năng bộ tộc]:
(Lv3): Thấy được tử khí tự do. Khả năng tự động nâng cấp theo cảnh giới.
(Lv2): Không bị tử khí ảnh hưởng đến cơ thể (II).
(Lv2) (Điều kiện: Huyết thống màu đen) (Cảnh giới mở: Hồn Sĩ tầng 1): Cơ thể tự động sinh tử khí (1 mét khối tử khí/ 300s). Khi đạt [Giới hạn]: 20 mét khối tử khí, tự động dừng. Tự động tăng năng suất sản sinh theo cảnh giới.
(Lv2) (Cảnh giới mở: Hồn Sĩ tầng 1): Hấp thụ tử khí vào cơ thể (0,02 mét khối tử khí/s) (Không thể vượt quá [Giới hạn]: 20 mét khối tử khí). Khả năng hấp thụ tăng dần theo cảnh giới.
(Lv1) (Cảnh giới mở: Hồn Sư tầng 1): Có khả năng điều khiển tử khí.
(Lv1) (Cảnh giới mở: Hồn Sư tầng 10): Chuyển hóa tử khí sang các dạng khác (Tử Hỏa).
(Cảnh giới mở: Hồn Tướng tầng 12): ?
(Cảnh giới mở: Hồn Vương tầng 1): ?
[Chưa hiển thị]:...”
“Cái éo gì vậy...” Khải Minh ngơ ngác trước những gì mình vừa mới tiếp. Nhưng đó chưa phải là tất cả.
“Tử Thần Thuật (Lv1): (Đặc biệt khi sở hữu huyết thống màu đen): Duy trì trong 10 phút. Sau khi sử dụng phải đợi 10 phút mới có thể tiếp tục dùng. Người sử dụng sẽ nhận được trạng thái : Biến đổi tử khí thành hồn lực (20000 hồn lực/1 mét khối tử khí/30s), tăng 50% khả năng hấp thụ tử khí, tăng 40% khả năng chuyển hóa tử khí, tăng 50% khả năng sản sinh tử khí, tăng Máu Lạnh: 20%, Áp Chế Lo Sợ: 20%.”
“................”
Mắt Khải Minh không hề chuyển động, phải chăng vì quá ngạc nhiên. Sau một hồi im lặng như để xâu chuỗi những gì mình có, môi hắn mấp máy:
“...... TUYỆT...VỜI!”
Khải Minh thật sự muốn nói nhiều hơn nữa về cảm xúc của mình đối với những thông tin vừa rồi. Tuy nhiên, sự ngạc nhiên đã khiến câu chữ của hắn cô đọng lại chỉ còn hai từ “tuyệt vời”.
Trong lòng hắn bây giờ, ngoài sự ngạc nhiên còn xuất hiện thêm một cảm giác khó tả khác.
Sung sướиɠ, hưng phấn, vui mừng... một “quả bom cảm xúc” bùng nổ trong con người của hắn.
Hắn mừng đến mức cười không ra cười. Đôi mắt hắn rưng rưng như muốn khóc.
Khải Minh bật dậy nhảy tưng tưng như bị điên. Tay chân hắn liên tục vung vào không khí.
Ngay bây giờ, hắn chỉ muốn hét lên thật to. Nhưng mà tình thế bị bắt này không cho phép hắn. Bởi vậy hắn nửa muốn mở miệng mà nửa lại cắn chặt răng trông thật buồn cười.
Một lát sau, Khải Minh ngồi xuống thở dốc. Chỉ vui thôi mà mệt đến vậy sao?
“Hộc... hộc... Hệ thống... ta hỏi thử cái này... Mấy cái hạt đen đen kia là tử khí đúng không?”
“Đúng!”
“Haha... quá ngon rồi...” Khải Minh vui mừng nói rồi lại nhảy như điên.
Tại sao hắn lại vui đến như vậy?
Đơn giản vì hắn nhận thức rõ những thứ vừa biết đã giúp hắn có một sức mạnh không tưởng.
Lúc đầu Khải Minh tuy chưa biết gì về những thứ trên nhưng hắn đã cảm nhận được trong cơ thể có một sức mạnh bá đạo. Bây giờ, khi đã biết rõ về nó, hắn lại càng cảm thấy thứ sức mạnh ấy bá đạo đến mức kinh khủng.
Bá đạo ở chỗ nào?
Đầu tiên là Tử Thần Thuật, một kỹ năng cho phép Khải Minh có thể biến đổi tử khí thành hồn lực. Theo như thông tin từ hệ thống, hắn ta có thể tạo ra 20000 (điểm) hồn lực từ 1 mét khối tử khí chỉ trong vòng ba mươi giây. Để có tương quan, lượng hồn lực của một Hồn Sư tầng 12 trong trạng thái bình thường cũng chỉ nằm khoảng 20000 (điểm) hồn lực. Nghĩa là nếu cho Khải Minh 1 mét khối tử khí, hắn dễ dàng tạo một lượng hồn lực ngang với một Hồn Sư tầng 12 sở hữu trong chỉ nửa phút.
Trong khi đó, bản thân Khải Minh có thể tự động sản sinh tử khí cũng như hấp thu tử khí từ bên ngoài, giới hạn chứa của hắn lên đến 20 mét khối tử khí. Một lượng cung khá ổn định.
Nếu Khải Minh sử dụng hết lượng tử khí dự trữ bên trong cơ thể, chỉ trong 10 phút (600 giây) hắn dễ dàng tạo ra 400000 (điểm) hồn lực, ngang với lượng hồn lực một Hồn Hoàng sở hữu. Đó là chưa kể hắn vẫn tiếp tục tạo ra hoặc hấp thụ tử khí từ bên ngoài. Vậy thì hắn có thể liên tục tạo ra hồn lực rồi.
“Có khi nào... quất một phát lên Hồn Thần luôn không nhỉ?” Khải Minh thầm nghĩ, đôi mắt không hề chớp tí nào. Điều hắn nghĩ không phải không phải không có cơ sở, vối tốc độ tạo hồn lực như thế này việc tạo ra lượng hồn lực khoảng Hồn Thần không phải điều không thể.
“Ahaha... ảo tưởng hả con?” Hệ thống chợt buông lời trêu chọc.
“Sao chứ? Với tốc độ tạo hồn lực thế này, có lẽ vài ngày đã đủ để anh lên cảnh giới max.”
“Không được đâu!” Lời của hệ thống như đinh đóng cột khiến Khải Minh thất vọng.
“Tại... tại sao chứ?”
“Để ta giải thích cho... Linh hồn của người bình thường có khả năng tự sản sinh hồn lực và bản chất của việc tu luyện là sử dụng hồn lực để tự mở rộng linh hồn của mình nhằm giúp tăng năng suất sản sinh hồn lực.”
“Thế nhưng, một kẻ sở hữu linh hồn khuyết tật như ngươi thì khác.”
“Khuyết... tật!” Khải Minh hơi có vẻ khó chịu, cái hệ thống này lúc nào cũng tìm cách đay nghiến hắn.
“Linh hồn của ngươi vốn không thể sản sinh hồn lực, nhờ vào Da^ʍ Thần Huyết Thống mà ta trao tặng, linh hồn ngươi mới có thể sản sinh hồn lực nhờ vào việc làʍ t̠ìиɦ.”
“Ừa... rồi sao nữa?”
“Lại phải nói về linh hồn, có thể ngươi thừa biết người ta nói linh hồn sản sinh hồn lực, nhưng thực chất chỉ có một phần của nó làm nhiệm vụ này, đó chính là phần trung tâm linh hồn, phần còn lại chỉ làm nhiệm vụ chứa hồn lực do trung tâm tạo ra.”
“Ừm... đúng!” Khải Minh đã từng tìm hiểu qua về điều này nên nhanh chóng gật đầu.
“Vậy khi người ta muốn tăng năng suất sản sinh hồn lực thì thứ cần mở rộng nhất chính là phần turng tâm. Bằng cách nào?”
Khải Minh nhanh nhảu đáp: “À ừm... theo ta nhớ thì... người ta sẽ tích tụ hồn lực đến mức cực đại trong phần bên ngoài trung tâm linh hồn, tạo nên một sức ép cho phần trung tâm khiến hồn lực được sinh ra từ đó bị dồn nén lại. Chúng sẽ liên tục tìm cách thoát ra và đến một lúc, khi bên trong trung tâm bị quá tải...”
“Phần trung tâm sẽ bị lượng hồn lực ấy đẩy rộng ra! Và chính lúc ấy sẽ tính là đột phá một tầng.” Hệ thống nói nốt những gì Khải Minh định nói.
“Thế thì sao?”
“Ngươi vẫn chưa hiểu à? Vậy nghe tiếp đây. Khi phần trung tâm mở rộng thì phần còn lại cũng được mở rộng, tuy nhiên nếu phần còn lại mở rộng chưa chắc phần trung tâm sẽ mở rộng theo. Còn nữa, hồn lực chỉ có thể đi từ phần trung tâm ra bên ngoài chứ tuyệt nhiên không có con đường ngược lại. Nói đến đây chắc ngươi hiểu rồi chứ.”
“Ah... Ý ngươi là...” Khải Minh như vừa tỉnh ngộ ra điều gì đó.
“Đúng vậy! Tử khí sẽ nằm ở ngoài linh hồn, khi dùng nó tạo hồn lực, lượng hồn lực đó chỉ có thể nằm ở bên ngoài phần trung tâm. Không có hồn lực bên trong trung tâm, thì làm sao ngươi có thể đột phá?”
“Vậy chỉ có thể tu luyện bằng cách cᏂị©Ꮒ gái thôi à??”
“Hé hé... tất nhiên!!”
“Định mệnh... Làm ta cứ tưởng. Nhưng mà không sao, nếu tạo ra lượng hồn lực lớn như vậy thì anh đây cũng mạnh như Hồn Thần thôi... Cần gì phải mở rộng trung tâm?”
“Haha... có lẽ ta phải thông não mi thêm lần nữa. Tạo ra lượng hồn lực lớn như vậy thì ngươi chứa ở đâu?”
“Tất nhiên là ở trong linh hồn, bên ngoài trung tâm linh hồn.”
“Hmm... Vậy ngươi nghĩ ngươi chứa nổi? Ngươi hiện tại chỉ là một Hồn Sư, linh hồn của ngươi chỉ có thể chứa một lượng hồn lực đúng với cảnh giới của mình. Nếu như nhận một lượng lớn hồn lực vượt quá mức chịu đựng, người sẽ bị quá tải và... giống như một quả bong bóng khi bị bơm quá nhiều khí...”
“BÙM!! Linh hồn ngươi sẽ bị xé nát, chưa kể phần trung tâm sẽ bị nghiền nát luôn!!!!!”
Hệ thống bất ngờ lên giọng nghiêm trọng khiến Khải Minh có chút sợ sệt. Có vẻ nó đang cảnh báo Khải Minh đừng làm điều dại dột.
“Kinh vậy à...”
“Bởi vậy, ngươi chỉ có thể nâng cao cảnh giới bằng cách cᏂị©Ꮒ gái thôi! Linh hồn của ngươi sẽ mở rộng từ từ để thích nghi. Còn Tử Thần Thuật chỉ để giúp ngươi tạo ra nguồn hồn lực dồi dào để chiến đấu bền bỉ thôi!!”
“Thôi kệ... chậm mà chắc!!!” Khải Minh ngậm ngùi nói. Hắn đã từ bỏ cái ước mơ hảo huyền lúc nãy sau khi nghe những gì hệ thống nói.
“... Mà... giờ điều quan trọng nhất là tìm cách thoát ra khỏi đây!!!” Khải Minh đứng dậy thầm nhủ trong lòng. Nếu cứ ở đây lâu, số phận của hắn sẽ trở thành món hàng bị đem đi bán mất.
“Ủa... mà mấy cái này là gì vậy ta?”
Khải Minh chuyển sự chú ý sang những chiếc thùng đang được phủ vải trắng nằm gần mình. Căn phòng rộng lớn này không phải dành riêng cho hắn mà còn phải chia sẻ cho những chiếc thùng ấy nữa.
“Có khi nào...” Khải Minh rón rén bước chấn đến và tháo thử một tấm vải trắng xuống. Chiếc thùng lộ rõ ra trước mắt hắn, ở nắp thùng là một tấm kính nên Khải Minh dễ dàng nhìn thấy vật được chứa bên trong.
Nằm gọn trong một chiếc gối đỏ mềm mại là một chiếc găng tay to, màu bạc lấp lánh, những ngón tay của găng tay này nhọn hoắt trông như móng vuốt của quái vật. Ở phần mu trên găng tay còn đính một viên đá quý màu đỏ tía trông vô cùng sang trọng.
“Găng Tay Bạc (Bảo vật trung cấp) (Có thể tiến hóa): Chiếc găng tay được làm từ xương Ác Long và phủ thêm một lớp bạc cường hóa nên cực kì cứng chắc. Khi trang bị vào, người sử dụng sẽ được tăng 200% tấn công vật lý (nếu tấn công bằng găng tay). Ngoài ra trên găng tay còn khảm một viên Đá Linh Hồn, có thể chứa hồn lực và phóng xuất khi cần.”
“Trời... là bảo vật... vậy mấy cái thùng kia...” Khải Minh vội mở thêm vài thùng nữa. Kết quả là...
“Tất cả... đều là bảo vật... Đây chắc hẳn là hàng mà bọn chúng chuẩn bị bán đấu giá rồi! Haha... phen này số đỏ vờ lờ.”
Khải Minh thầm cười trong lòng. Đặt trước hắn bây giờ là vô số những bảo vật cùng hàng loạt thứ quý giá khác. Khải Minh không thể kiềm hãm lòng tham trỗi dậy. Dù gì hắn cũng là con người mà.
“Haha... Quá ngon... ta sẽ vơ vét hết đống này!”
Nhưng ngay sau đó, Khải Minh gặp chút vấn đề.
“... Eh... nhưng mà chứa ở đâu bây giờ?”
Khải Minh có một túi không gian, tuy nhiên nó không thể nào chứa hết đồng hàng này được. Hắn cần phải có không gian rộng hơn.
“Hừ...” Khải Minh lập tức lục tung mấy cái thùng đó lên để tìm kiếm một thứ gì đó. Sau cùng, hắn đã tìm thấy...
“Túi không gian cao cấp (Bảo vật cao cấp): Bên trong là một khối không gian nén hình lập phương thể tích 20 mét khối đã triệt tiêu trọng lực (Bỏ qua trọng lượng bên trong). Độ bảo mật cao.”
“Haha... 20 mét khối, dư sức chứa hết đống này rồi. Ta sẽ lấy hết, coi như quà đền bù cho việc chúng mày bắt ta đến đây! Hahaha...”
--Thần Sεメ000--
Cuối tuần vui vẻ :))