Khoái Lạc Hệ Thống

Chương 47: Quốc Bảo.

Học viện Dã Thú...

“Aaaa... tha... tha tôi!”

“Không... đừng... Aaa!”

Hai giọng nữ la thất thanh. Chúng đến từ hai cô nàng nữ sinh thuộc học viện Dã Thú, đặc biệt hơn nữa, đây là hai nữ sinh đã tham gia vào kì thi liên trường vừa rồi.

Tại sao họ lại la hét bi thảm như vậy?

Đó là vì, hiện tại, họ đang bị vây quanh bởi một bầy ma thú hung tợn.

Chúng làm gì họ? Ăn thịt?

Không!

Vậy chúng làm gì?

Lũ ma thú vây chặt lấy hai nữ sinh này. Chúng đang thực hiện một hành động được xem là bản năng —Giao phối.

Đúng vậy. Chúng xem hai nữ sinh kia chẳng khác gì con cái cùng loài. Lũ ma thú dùng chân giữ chặt tứ chi của mỗi cô nàng. Đồng thời thay phiên dùng dươиɠ ѵậŧ của mình đẩy vào sâu bên trong âʍ đa͙σ của mỗi nàng.

“A... đau quá... Thả ta ra... lũ súc vật!” Một cô nàng la lên liên hồi khi bị một con Gấu Đỏ “cưỡi”. Hai chi trên to lớn đầy vuốt nhọn của nó giữ chặt lấy đôi tay của cô nàng trong khi phần dưới ra sức đẩy cái dươиɠ ѵậŧ đỏ chót của nó vào sâu tận tử ©υиɠ của nàng ta. Mà cái dươиɠ ѵậŧ của con Gấu Đỏ đâu phải bình thường, nó to gấp 4-5 lần dươиɠ ѵậŧ của một người bình thường, trong khi lại dài đến 50 cm. Khi đút nó vào bên trong, âʍ đa͙σ của cô nàng xấu số như bị xé toạc, dãn rộng hết mức.

“Grrr...” Con Gấu Đỏ gầm gừ rồi thúc mạnh dươиɠ ѵậŧ, từ trong đó, một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu vàng phóng ra. Ngoài của quý khổng lồ, loài Gấu Đỏ này còn nổi tiếng về lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ mỗi lần phóng ra, nhiều vô kể, có khi bằng lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ phóng ra trong suốt cuộc đời của một tên đàn ông.

“Uh...” Cô nàng kia trợn ngược mắt lên và ngất đi, lũ ma thú thấy thế vẫn tiếp tục hành hạ.

“Ahhhh... không....” Về phần cô nàng còn lại cũng chẳng khá khẩm hơn gì, bị một lũ Thỏ Bóng Tối cùng nhau cᏂị©Ꮒ. Tuy lũ này không có dươиɠ ѵậŧ to như Gấu Đỏ, song chúng lại có tập tính “chia sẻ bạn tình” với nhau. Bằng chứng là chỉ một âʍ đa͙σ nhưng chúng đút tất cả vào cùng lúc, khiến âʍ đa͙σ giãn ra hơn rộng hơn những gì Gấu Đỏ có thể làm được.

Đứng trước loạn cảnh thế này, ai ai cũng phải khϊếp sợ, tiếc thương thay số phận của những cô nàng đang làm đồ chơi cho ma thú dưới kia.

Thế nhưng, có một kẻ đứng nhìn với thái độ dửng dưng, chẳng tỏ chút cảm xúc đau xót nào. Hắn chính là —Hiệu trưởng học viện Dã Thú, Quốc Bảo.

“Ngài Quốc Bảo... xin... xin tha... cho tôi... hãy cho tôi...ahhh... uh... một cơ hội nữa...”

“Hừ! Tha? Chúng mày đã thất bại ở nhiệm vụ lần này, chẳng có lý do gì để ta tha cả. Chỉ vì tụi mày mà Công Nghệ Cấy Ghép Linh Hồn của ta bị chùn một bước. Những hình phạt này là vô cùng thích đáng!” Quốc Bảo lạnh lùng nói.

Thất bại ở kì thi liên trường, hắn vô cùng tức giận. Ngay khi về đến học viện, hắn đã thẳng tay trừng trị những thành viên trong đội tuyển. Nam thì bị hắn quăng làm thức ăn cho ma thú, nữ thì như đã nói, bị đem làm “đồ chơi tìиɧ ɖu͙©” cho lũ ma thú giải trí. Theo cách nào cũng vô cùng tàn nhẫn.

Tuy nhiên, chỉ có 4 người trong đó bị phạt. Còn một kẻ đã bị hiệu trưởng học viện Hoàng Kim giữ lại. Đó chính là Vương Ám.

“Grrr... tên khốn kiếp đó... hắn dám giữ lại người của ta...” Quốc Bảo bực tức khi nhớ đến chuyện này.

Sau đó, hắn quay gót bước đi, đồng thời kêu cô gái đứng bên cạnh --Huệ Hương đi cùng.

Cả hai nhanh chóng đi đến một khu bí ẩn nằm sâu trong học viện. Dù là học viên ở đây cũng ít ai biết về nó. Vì nơi đây chính là phòng nghiên cứu bí mật của Quốc Bảo.

Có lẽ vì thuộc sở hữu của Quốc Bảo, nên ở đây toát lên một vẻ đáng sợ, kì bí y hệt chủ nhân.

“Huh...” Đứng trước lối vào, Quốc Bảo chợt nhíu mày như phát hiện ra điều gì đó.

“Mùi máu...” Huệ Hương đứng bên cạnh cũng có vẻ hơi kinh ngạc, nàng đã đánh hơi được mùi huyết tinh đậm đặc ở sâu trong phòng nghiên cứu.

Cả hai không chần chừ, tiến vào trong để xem thử chuyện gì đang xảy ra và...

“Chuyện này là sao?” Huệ Hương kinh hãi nói.

“Cái gì?” Mặt Quốc Bảo biến sắc dữ dội. Điều này thật hiếm thấy. Quốc Bảo vì một lý do nào đó luôn tiết chế cảm xúc của mình. Vậy mà giờ đây lại biểu hiện rõ ra mặt thế kia.

Nhưng điều này cũng có thể hiểu được vì trước mặt hắn lúc này, căn phòng thí nghiệm của hắn trở nên vô cùng lộn xộn, tài liệu nghiên cứu văng tứ tung, các mẫu vật thí nghiệm bị đập vỡ, bàn ghế ngã nghiêng. Và còn một điều đặc biệt nữa chính là... căn phòng này được nhuốm đầy máu đỏ.

Máu này chắc hẳn đang đến từ những xác người nằm la liệt trên sàn. Đây đều là những kẻ cùng Quốc Bảo nghiên cứu, không hiểu vì lý do gì mà ra nông nỗi này. Nhưng nếu được hỏi, nhiều người sẽ cho rằng đây là kết quả của một vụ thảm sát.

Bất ngờ thay khi đó lại chính là câu trả lời chính xác.

Tất cả những người ở đây đều bị sát hại và đều do một kẻ duy nhất...

“Về rồi đấy à?” Ngồi trên chiếc bàn đối diện, một bóng đen lên tiếng hỏi.

“Ngươi... là ai?” Quốc Bảo nhíu mày lại, chiến ý cường đại toát ra.

“Là ai? Không quan trọng!” Bóng đen ấy đáp.

“Grr... Tại sao lại gϊếŧ người của ta?” Quốc Bảo đổi câu hỏi.

“Haizzz... một lũ yếu nhược dùng phương pháp bẩn thỉu, cấy linh hồn khác vào cơ thể để tạo nguồn hồn lực sao? Haha, ta cảm thấy ngứa mắt nên gϊếŧ hết rồi!” Bóng đen vừa cười vừa nói, trông có vẻ đối với hắn, việc gϊếŧ người rất bình thường.

“Hừ! Dám khinh thường công nghệ của ta sao??” Quốc Bảo lại lên cơn tức giận khi công nghệ Cấy ghép Linh Hồn của hắn bị người khác xem thường.

“Ái chà... ta quên mất, trước mặt ta còn một kẻ như vậy!!” Giọng điệu bỡn cợt phát ra từ bóng đen.

“Tên khốn! Ngươi đến đây với mục đích gì?”

“À... chỉ là đến tìm một thứ thôi. Tìm mãi không ra, cuối cùng mới biết nó nằm trong người ngươi.”

“Cái... gì? Lẽ nào ngươi...”

Quốc Bảo chưa nói hết câu thì bóng đen kia lao đến trước mặt hắn. Lộ ra trước mắt hắn bây giờ là một thiếu niên với mái tóc xoăn đầy bí ẩn. Bàn tay thiếu niên ấy nhanh như chớp phóng đến ngực hắn và...

“Ahhhh...”

Thiếu niên rút tay trở lại, theo bàn tay ấy, một quả cầu nhỏ màu đen chui ra khỏi cơ thể Quốc Bảo.

Ngay sau đó, Quốc Bảo ngã quỵ xuống đất, hộc một ngụm máu.

“Haha... thật đẹp đẽ làm sao. Cuối cùng cũng tìm được rồi!” Thiếu niên kia cười lớn khi nhìn vào quả cầu đen kia, trông hắn như mới tìm được một thứ gì đó vô cùng quý giá vậy.

“Ngài Quốc Bảo!!!” Huệ Hương lao đến đỡ Quốc Bảo. Đến bây giờ nàng mới phản ứng kịp trước những gì vừa xảy ra. Tên thiếu niên kia hành động vô cùng nhanh, quả thật không thể xem thường.

“Hừ! Ngươi thật không biết trời cao đất dày, dàm để Ngài chung với cái linh hồn rác rưởi, phế vật của ngươi sao? Đáng chết!!” Thiếu niên bỗng tỏa ra sát khí mạnh mẽ lan tỏa khắp căn phòng.

“Gì chứ.....” Quốc Bảo kinh ngạc, lộ rõ nét run sợ trên khuôn mặt. Đứng trước tên thiếu niên này, hắn chẳng là cái thá gì cả. Tên đó quá mạnh, lại còn vô cùng đáng sợ. Thật ra hắn là ai?

“Ngài Quốc bảo... Chạy mau đi!!” Huệ Hương chợt la lên. Nói rồi, nàng phóng thẳng đến tên thiếu niên kia, hồn lực tỏa ra khắp cơ thể để chiến đấu.

“Huệ Hương...” Bất ngờ trước hành động của Huệ Hương, Quốc Bảo đứng trơ ra. Nàng ta đang định cầm chân tên kia để bảo vệ hắn sao? Nàng ta sẽ chết mất.

“Không... Huệ Hương...” Quốc Bảo mấp máy môi chuẩn bị nói thì...

“Hừ, mi cũng bị gϊếŧ!”

Thiếu niên ấy trừng mắt nhìn Huệ Hương và...

“Xoẹt!”

Huyết tinh bắn tung tóe.

Một thứ gì đó rơi xuống rồi lăn đến trước mặt Quốc Bảo.

“.........................”

Một thoáng im lặng và....

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!”

Quốc Bảo điên loạn, la lên kinh hãi. Thứ đang nằm trước mặt hắn lúc này chính là... đầu của Huệ Hương.

“Không... không!” Quốc Bảo bịt miệng lại như tránh nôn ra. Rồi hắn cắm đầu bỏ chạy.

“Hmmm... chạy à? Mà thôi, dù sao hắn cũng chết thôi!” Thiếu niên cũng chẳng thừa hơi để đuổi theo Quốc Bảo.

...

Ở dưới một cống ngầm nọ.

“Hộc... hộc!”

Quốc Bảo ngồi phịch xuống vách cống và thở hổn hểnh. Nét mặt hắn vẫn chưa hết kinh hãi sau những gì vừa xảy ra.

“Không được... mình không được sợ... hộc... chỉ cần còn sống... mình sẽ làm lại mọi thứ... thằng nhãi đó... rồi tao sẽ trả thù... như những kẻ đã từng khinh thường ta...”

Quốc Bảo tựa đầu vào vách mê man nói. Không hiểu vì sao, những ký ức ngày xưa của hắn bỗng ùa về...

Ngày xưa, Quốc Bảo cũng là một kẻ vô cùng đáng thương. Hắn sinh ra trong một gia đình nghèo, cha hắn mất sớm, một mình mẹ hắn gồng gánh nuôi con. Tuy cực khổ, thế nhưng bà vẫn cố gắng tích góp tiền để hắn có thể vào học viện Dã Thú. Thật là một người mẹ tuyệt vời.

Thế nhưng ông trời thích trêu người, khi đang học tại học viện, lúc đó Quốc Bảo 17 tuổi và hắn nhận ra rằng linh hồn có tu vi quá yếu, bằng chứng là sau 2 năm (15 tuổi bắt đầu tu luyện) hắn vẫn ở mãi cảnh giới Hồn Sĩ tầng 1.

Trong cái thế giới mà hồn lực và tiền gần như là tất cả, những kẻ như Quốc Bảo khác nào rác rưởi.

“Cái gì? Hắn tỏ tình cậu sao?”

“Nghe ghê tởm quá!!”

“Ai mà thích được tên yếu nhợt đó!!”

“Nhìn nó kìa...”

“Đâu đâu...”

“Thằng phế vật đó đó...”

“Haha... thảm hại quá!”

“Như một con chó vậy!!”

Ai ai trong học viện cũng xem thường, khinh bỉ hắn.

“Mày không đem tiền đến à?”

“Vậy thì tụi tao đánh mày để bù vào vậy!”

“Đánh nó đi anh em!”

“Haha... mẹ kiếp, thằng này đánh sướиɠ tay quá!!”

Quá yếu ớt, hắn dễ dàng trở thành đối tượng bị mấy tên đầu gấu bắt nạt.

Ngày qua ngày, hắn bị chôm vùi dưới những lời sỉ nhục, ánh mắt xem thường, những đòn đánh của kẻ bắt nạt. Dần dần, hắn chẳng biết mình sống để làm gì. Tại sao số phận hắn lại trớ trêu như vậy?

Nhiều lúc hắn muốn buông xuôi, từ bỏ việc tu luyện ở học viện.

Nhưng...

Nghĩ đến người mẹ cực khổ ở nhà.

Nghĩ đến khuôn mặt vui mừng của mẹ khi hắn được vào học viện.

Nghĩ đến giọng tự hào của mẹ khi kể về hắn với mọi người.

Hắn đã trở thành động lực sống duy nhất của mẹ.

Hắn không thể để mẹ thất vọng.

Cũng vì vậy, hắn vẫn bám trụ ở học viện. Mỗi lần về thăm mẹ, hắn phải nói dối rằng việc học hành vẫn ổn. Nhưng nó thật sự không ổn tí nào.

Những ngày tháng đen tối ở học viện vẫn cứ hiện hữu trước mắt Quốc Bảo. Cho đến một ngày, Huệ Hương – cô bạn thuở nhỏ xuất hiện trong học viện. Nàng ta là người duy nhất đối xử tốt với hắn trong học viện, không phân biệt đối xử với hắn. Có lẽ là vì cả hai từng chơi thân với nhau lúc nhỏ.

Không chỉ đối tốt với hắn, nàng còn đem đến cho hắn một ý chí quật cường mạnh mẽ.

“Huệ Hương... ở thế giới này... hồn lực và tiền là tất cả sao? Những người như tôi là rác rưởi sao? Thật... bất công... Tại sao ông trời lại cho tôi sinh ra trong một hoàn cảnh như thế này? Không tiền, không hồn lực... haha... Chỉ như một con chó vô dụng sao?”

“Không... không đâu! Cậu... không phải là con chó vô dụng... Quả thật thế giới này, hồn lực và tiền là hai thứ quan trọng... nhưng nó không phải tất cả...”

“Hừ... cậu định chống lại thực tế hay sao?”

“Không! Cậu sai rồi!... Những thứ đó, chúng ta vẫn có thể đạt được bằng sự nỗ lực và cố gắng của mình!”

“Hả?... Cứ như đùa vậy!”

“Không! Mình không đùa!”

“Nếu có như vậy... thì cũng chỉ là những kẻ khác, tôi có nỗ lực cỡ nào cũng vậy... một con chó thua cuộc thì mãi là một con chó thua cuộc!”

“Không! Cậu bị sao vậy chứ... Cậu có thể vượt qua được mà... Cậu có thể không có hồn lực, không có tiền nhưng cậu vẫn còn sự thông minh đó. Cậu không nhớ à, ngày xưa, khi còn nhỏ, cậu luôn vận dụng trí thông minh để vượt qua mọi chuyện... Tại sao vậy? Sao bây giờ cậu không dùng nó chứ?”

“Huệ... Hương... Ngày xưa... mình đã từng như vậy sao... Tại sao... trí thông minh của mình? Nó đâu rồi?”

“Trí thông minh... liệu nó có thể giúp tôi sao?” Quốc Bảo với đôi mắt chờ đợi hỏi.

“Nhất định! Nếu cậu cố gắng hết sức vận dụng nó... Mình tin... cậu sẽ làm được tất cả mọi thứ...” Huệ Hương cười tươi đáp.

“Tại sao lại tin tưởng tôi đến như vậy?” Quốc Bảo lại hỏi.

“Bởi vì... Đơn giản bởi vì cậu chính là... Quốc Bảo!”

Một thứ gì đó thức tỉnh trong đôi mắt hắn.

Kể từ đó, Quốc Bảo đâm đầu vào nghiên cứu. Đến giờ hắn mới chợt nhận ra, hắn thật sự có thể làm được. Hắn hối hận vì không bắt đầu sớm hơn. Có lẽ trong thời gian qua, hắn đã thiếu đi niềm tin. Chính Huệ Hương đã thắp sáng lại niềm tin cho hắn.

Tuy khó khăn về kinh tế, song không bao lâu sau hắn đã tìm ra cách để hắn trở nên mạnh hơn, bù đắp lại linh hồn yếu ớt bằng công nghệ Cấy Ghép Linh Hồn.

Bằng cách tách linh hồn của vật thể khác rồi ghép vào trong linh hồn mình, Quốc Bảo đã trở nên mạnh hơn. Tuy nhiên, với những loại linh hồn tầm thường của lũ ma thú mà hắn nuôi, sức mạnh hắn chỉ tăng lên được một chút.

Vẫn chưa đủ.

Hắn muốn trở nên thật mạnh để cho lũ đã khinh thường hắn phải bái phục.

Và rồi, Quốc Bảo vô tình phát hiện ra một thứ.

Một quả cầu nhỏ màu đen.

Cảm giác như bị hút vào khi nhìn vào nó.

Chẳng biết gì nhiều về thứ này, nhưng có một điều Quốc Bảo chắc chắn. Thứ này là một dạng linh hồn và cấy nó sẽ giúp hắn mạnh hơn, không phải một chút mà là cực kì mạnh.

Chẳng chần chừ gì, hắn đã tiến hành ghép nó vào linh hồn mình.

Sức mạnh lan tỏa khắp cơ thể hắn.

Hắn lập tức đột phá Hồn Hoàng.

Chẳng còn gì khiến hắn vui hơn được nữa. Từ giờ hắn sẽ hết bị người khác xem thường.

Thế nhưng, khi cấy thứ đó vào linh hồn, hắn bắt đầu thay đổi.

Trong lòng hắn cứ như có một ngọn lửa khiến hắn vô cùng rạo rực và khó chịu.

Sự hận thù đối với những kẻ đã xem thường hay bắt nạt bỗng trực trào, lớn mạnh hơn bao giờ hết, cứ như bị khuếch đại lên gấp nhiều lần vậy.

Thêm một thứ gì đó thức tỉnh trong mắt hắn.

Và rồi, hắn làm một công việc—Trả thù.

Tất cả những kẻ khi xưa khinh thường hắn đều đón nhận kết cục vô cùng bi thảm.

Nếu là nam thì tra tấn bằng cực hình đến chết, còn nữ thì biến thành nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©, chỉ biết đến dươиɠ ѵậŧ và tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Không kẻ nào thoát khỏi khi bị hắn thêm vào sổ đen.

Tuy biết bọn chúng từng đối xử tệ bạc với Quốc Bảo nhưng trả thù thế này có phải quá tàn bạo?

Những tưởng sau khi trả thù xưa xong, Quốc Bảo sẽ dừng những việc tàn ác kia lại. Nhưng không, hắn vẫn tiếp tục.

Đối tượng của hắn? Từ những kẻ khiến hắn ngứa mắt đến cả những người vô tội. Dường như hắn đã trở nên nghiện việc hành hạ người khác. Nếu dùng từ gì để mô tả hắn thì “ác quỷ” là một lựa chọn không tồi.

“Quốc Bảo... Đủ rồi! Mau ngừng những việc này đi!” Huệ Hương lên tiếng ngăn cản. Những việc Quốc Bảo làm trước giờ đều vô cùng bí mật, cẩn thận không để lại dấu vết gì. Thế nhưng nó khó qua được con mắt của Huệ Hương. Làm bạn thân của hắn, nàng tự nghĩ phải có trách nhiệm ngăn cản hắn, trước khi nó trở nên quá tồi tệ.

“Grrr...” Quốc Bảo bất ngờ lao đến bóp cổ Huệ Hương nhấc lên cao. Giọng bực tức nói: “Huệ Hương? Sao lại ngăn cản ta? Ta không muốn làm hại nàng... nhưng nếu đã làm thế thì... ta sẽ biến nàng thành nô ɭệ của ta!”

“Uh... Quốc Bảo... thả ra...” Huệ Hương cố vùng vẫy nhưng không được. Đứng trước đôi mắt đáng sợ của Quốc Bảo, nàng gần như mất toàn bộ sức lực. Hắn ta nhanh chóng ép nàng vào tường rồi lên tiếng: “Ngoan ngoãn làm nô ɭệ của ta đi!”

“Kh...” Huệ Hương định nói gì đó nhưng không thể. Đôi mắt nàng trở nên bất lực và sau đó...

Quốc Bảo tiến sát đến hôn nàng thật chặt...

Những tiếng la hét dữ dội...

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ tuôn trào...

Ngày qua ngày...

Cuối cùng, đôi mắt Huệ Hương trở nên vô hồn. Quốc Bảo nhìn nàng và nói: “Từ giờ, hãy làm theo lời ta!”

“Vâng... ạ!” Huệ Hương cúi đầu nói.

Sau đó ít lâu, Quốc Bảo thành công trừ khử hiệu trưởng học viện Dã Thú và lên làm tân hiệu trưởng. Và hắn đã phủ bóng tối khắp toàn học viện.

Hắn quên đi Công Nghệ Cấy Ghép Linh Hồn, bắt đầu những thí nghiệm mới. Học viên bị hắn đem làm vật thí nghiệm cho nghiên cứu của mình. Nếu nữ sinh có chút nhan sắc thì hắn giữ lại để thỏa mãn những trò vui thú bệnh hoạn.

Hắn cũng chẳng quan tâm đến mẹ già ở nhà nữa. Mọi liên lạc đều tuyệt giao. Mẹ hắn đến tìm thì bị đuổi về.

(Bạn đang đọc truyện sắc hiệp mới nhất tại TruyenVKL.com)

Thật khó tin, khi xưa hắn yêu thương mẹ mình vậy mà.

Hắn đã thay đổi quá nhiều.

Khoảng một thời gian sau, Quốc Bảo bỗng cảm thấy khó chịu trong người. Thứ mà hắn cấy vào linh hồn cứ liên tục tìm cách thoát ra ngoài, khiến linh hồn Quốc Bảo như muốn xé toạc ra.

Cảm giác khó chịu cứ mãi trong người hắn, mãi không dứt.

Cuối cùng hắn quyết định quay lại với Công Nghệ Cấy Ghép Linh Hồn để tìm cách cứu vãn.

Tuy nhiên, Quốc Bảo lại gặp vấn đề về kinh phí.

Nếu muốn, hắn có thể đưa công nghệ của mình cho hiệp hội Nghiên Cứu Hoàng Gia cùng tìm hiểu và phát triển, vấn đề kinh phí cũng sẽ được giải quyết. Nhưng không, hắn không muốn chia sẻ công nghệ này cho bất kì ai cả vì lo sợ rằng mọi thứ sẽ trở nên mất cân bằng, uy thế của hắn sẽ giảm xuống.

Quốc Bảo đã chọn một con đường khác, nhắm đến giải thưởng khổng lồ của kì thi liên trường.

Hắn áp dụng công nghệ của mình để nâng cao lực chiến đội tuyển. Không những thế, hắn còn chơi chiêu trò hèn hạ, triệt tiêu những học viên ứu tú của từng học viện để dễ dàng chiến thắng.

Không biết rằng liệu ông trời có mắt hay không.

Rốt cuộc, hắn lại thất bại.

Mất đi giải thưởng.

Mất đi thứ đó.

Mất cả Huệ Hương.

“Huệ... Hương... hức... hức...” Nhắc đến đây Quốc Bảo bật khóc. Thật khó tin hắn lại khóc.

Có thể sau khi lấy thứ đó—nguồn gốc dẫn đến sự thay đổi của hắn, cảm xúc đã trở lại với hắn.

Nhưng đó lại là đau buồn.

“Ô kìa... ngài Quốc Bảo!!” Một giọng nữ vang vọng khắp ống cống.

Quốc Bảo nghe thấy chợt giật mình run sợ. Đôi mắt dò dẫm xung quanh. Cuối cùng, hắn nhận ra có một cô nàng đang đứng cạnh hắn, đặc biệt chẳng có mảnh vải nào che thân.

“Ôi... Cuối cùng em cũng được gặp lại ngài rồi!” Cô nàng ấy tiến sát đến trước mặt Quốc Bảo và nói. Khoảng cách hiện tại đủ cho Quốc Bảo nhìn rõ mặt nàng ta.

“Ngọc... Lan!” Không khó cho hắn để nhận ra cô nàng trước mặt chính là Châu Ngọc Lan, nữ sinh đã được hắn đưa vào học viện Hoa Sen để làm gián điệp. Sau khi nhiệm vụ thất bại, nàng ta đã bị hắn trừng phạt bằng cách cho rất nhiều tên đàn ông “chơi” không ngừng nghỉ.

“Ực...” Quốc Bảo nuốt nước miếng khi nhìn hết một lượt cơ thể Ngọc Lan. Thân thể nàng trông vô cùng tàn tạ. Hai bầu vυ' xệ xuống trông thấy rõ, có lẽ do bị bóp quá nhiều, đầu ti thâm tím hệt như màu của những vết bầm trải dài trên khắp cơ thể. Thật không tưởng được, cô nàng xinh đẹp, dễ thương ngày nào nay còn đâu.

“Thật là may mắn cho em quá... bỗng dưng mấy tên cᏂị©Ꮒ em bị gϊếŧ hết... Em thoát ra được thì gặp lại được ngài! Haha...” Ngọc Lan cười, một nụ cười điên loạn. Trông có vẻ việc bị “chơi” liên tục đã ảnh hưởng đến tâm lý của cô nàng.

Rồi nàng ta tiến đến Quốc Bảo gần hơn. Thấy vậy, hắn ta vùng vẫy tay chân xua đuổi: “Không... tránh xa ta ra!!”

“Ngài Quốc Bảo! Em rất nhớ ngài đó!!” Ngọc Lan nói rồi lao đến ôm hôn Quốc Bảo.

“Uh...” Khá bất ngờ, Quốc Bảo tưởng rằng nàng ta định trả thù mình nhưng có lẽ không phải.

Lưỡi Ngọc Lan liên tục khuấy đảo bên trong miệng Quốc bảo. Hắn ta có thể ngửi thấy mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ ngai ngái ở đầu lưỡi Ngọc Lan. Cũng chẳng trách được khi nàng đã bị ép phải uống rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙.

“Ah... em thật sự nhớ cái cảm giác lần đầu tiên ngài cưỡиɠ ɧϊếp em... ngài như đã khắc vào tâm trí em vậy... Em không thể nào quên được!!” Một hồi sau, Ngọc Lan rời khỏi miệng Quốc Bảo, đôi mắt say tình nói.

Nàng ta vội kéo khóa quần của Quốc Bảo xuống và móc cái dươиɠ ѵậŧ của hắn ra. Nàng vuốt ve cái dươиɠ ѵậŧ ấy. Chỉ một lát sau, nó cương cứng lên một chút. Rồi nàng ta chỉnh cho nó ngay mép âʍ đa͙σ, sau đó ngồi xuống thật mạnh. Dươиɠ ѵậŧ lọt sâu vào bên trong.

“Ah... sướиɠ quá... em nhớ quá!!” Ngọc Lan vừa cười vừa nói.

“Điên... điên thật rồi!! Thả ta ra!!” Quốc Bảo cố vùng vẫy thoát ra, nhưng hắn không thể bởi người hắn chẳng còn chút sức nào.

“Ahhh... Uh... Thích quá!!” Ngọc Lan rêи ɾỉ, trông nàng có vẻ sung sướиɠ.

“Ahhh... Ngài Quốc bảo... ngài có thích l*и (dùng cho nó hợp) của em không...”

“Tránh xa tao ra... con đĩ!!” Quốc Bảo bực tức nói. Cơ thể hắn đã mệt nhoài rồi, giờ lại bị Ngọc Lan hành nữa bảo sao không bực.

“Ah... chắc là ngài không thích rồi... l*и em bây giờ chẳng còn thít chặt nữa... nó dãn rộng... uh... cực kì rồi! Dãn đến nổi đút hai, ba cái dươиɠ ѵậŧ vào còn vừa nữa haha.. Em xin lỗi... Ahhhh!!” Ngọc Lan chẳng màng đến câu nói của Quốc Bảo mà nói liên tục.

“Khốn kiếp...” Quốc Bảo đành cam chịu. Hắn thật sự không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu chống lại Ngọc Lan đang điên loạn kia.

Dù không thích, nhưng cảm giác sung sướиɠ vẫn xuất hiện, kí©ɧ ŧɧí©ɧ não bộ Quốc Bảo.

Và rồi, với thái độ khó chịu, hắn ép bản thân mình xuất tinh sớm.

“Phọt!”

Một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c bắn thẳng vào bên trong Ngọc Lan khiến nàng ta rên lên đầy sung sướиɠ.

“Ahh... tϊиɧ ɖϊ©h͙...” Ngọc Lan vội đứng lên giải thoát cho dươиɠ ѵậŧ Quốc Bảo. Thế nhưng ngay sau đó nàng lại dùng miệng ngậm nó lại.

“Uhm...” Nàng ta mυ'ŧ thật chặt dươиɠ ѵậŧ để rút từng giọt tinh cuối cùng. Và rồi nàng mân mê nó và nói: “Ah... dươиɠ ѵậŧ của ngài... em thích nó lắm...”

“Thích sao? Được thôi... mau giúp ta ra khỏi đây... ta sẽ làʍ t̠ìиɦ với ngươi thường xuyên!!” Quốc Bảo thở dốc nói, hắn bắt đầu cảm thấy mệt mỏi dữ dội. Thế nhưng Ngọc Lan chẳng hề để tâm đến lời nói của hắn.

“Nhìn nó thật hấp dẫn... em luôn mong chờ đến một ngày được ăn nó... không biết ra sao nhỉ?” Ngọc Lan cười khì khì sau lời nói của mình, trông nụ cười của nàng không ổn chút nào. Quốc Bảo thấy vậy mặt mày hơi tối lại.

“Khoan...”

“Uhm...” Ngọc Lan cố gắng há miệng thật to ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ lẫn bìu dái đen xì nằm dưới của Quốc Bảo.

“Khoan... đừng nói... ngươi...” Quốc Bảo tái xanh mặt mày lại.

“Phặt!”

Máu đỏ bắn lên khuôn mặt của Ngọc Lan.

Nàng nhìn Quốc Bảo và mỉm cười, bên trong miệng vẫn là một đống thịt bùi nhùi kèm máu.

.

.

.

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!” Quốc Bảo la lên đầy đau đớn, tay hắn giữ chặt vào giữa hai chân, nơi đang không ngừng chảy máu.

“Ngươi....” Ánh mắt căm phẫn nhìn Ngọc Lan.

“Hihi...” Nàng ta nhai nhóp nhép thứ đang nằm trong miệng rồi nuốt.

“Ực!”

“Khốn... kiếp...” Hai mắt Quốc Bảo trợn ngược lên, chỉ còn tròng trắng. Sau cùng hắn ngã xuống, dứt hơi thở cuối cùng.

Trong ống cống chỉ còn vang vọng lại nụ cười của Ngọc Lan.

...

Không biết luật nhân quả có tồn tại hay không?

Thế nhưng việc xảy đến với Quốc Bảo ngày hôm này đều do những việc làm tàn ác của hắn ngày xưa.

Ác giả ác báo.

...

“Híiiiiiii!!”

Chiếc xe ngựa dừng lại ngay trước một tòa lâu đài u tối nằm trên núi. Từ trên xe, Hồng Uyên bước xuống.

“Tới nơi rồi!” Hồng Uyên ưỡng người một cái, ngực nàng đẩy về phía trước trong khi mông lùi về sau. Trông tư thế nàng thật khiêu gợi. Có lẽ cũng vì thế mà dươиɠ ѵậŧ tên to con đứng đằng sau cương cứng lên. Hắn ta nhìn nàng với ánh mắt đầy ham muốn tìиɧ ɖu͙©.

“Về rồi đấy à? Bắt được chưa?” Một tên đứng trước cửa lâu đài khẩn khoản chạy ra.

“Dạ được rồi đại ca!” Hồng Uyên nói rồi đánh mắt sang tên to con đang nhìn lén mông nàng. Hắn ta hiểu ý rồi quay lại xe, vác ra một tên thiếu niên đang ngủ say, chân tay bị trói chặt bằng dây thừng, trên cổ còn đeo một cái vòng màu đen.

Không ai khác, hắn ta chính là Khải Minh.

“Hmmm... Đúng là thằng ở kì thi rồi! Haha!!” Tên được gọi là đại ca vui mừng nói.

Theo như lời nói trên, có vẻ hắn đã từng có mặt ở kì thi liên trường vừa rồi. Chính xác hắn cùng Hồng Uyên và tên to con là ba kẻ đã bàn đến việc chôm chĩa Thánh Quang Kiếm của Đăng Quang ở kì thi vừa rồi. (Đọc chương 42 nếu quên :) )

“Được rồi! Mau đem nó cất vào kho hàng!!” Tên đại ca bảo.

“Mà đại ca... thằng này đáng giá vậy sao?” Tên to con hỏi.

“Hừ... theo tao biết thì thằng này có huyết thống tử thần, bằng cứng là nó có thể điều khiển tử khí, đem bán đấu giá đảm bảo lời to! May mà ít người biết nên chúng ta mới hốt được của quý này dễ dàng!”

“Quào... nhưng người ta mua nó làm gì?”

“Đem về làm thí nghiệm hay đại loại như vậy... Mà mày hỏi nhiều quá! Mau đem nó vào kho hàng để còn chuẩn bị cho buổi đấu giá nữa!”

“Tuân lệnh!” Tên to con cùng Hồng Uyên gật đầu đáp.

--Thần Sεメ000--

P/s1:Chương này nói hơi nhiều về Quốc Bảo :)) Chương sau sẽ tập trung về main.

P/s2: Như thường lệ, mong mấy bác like (nếu thấy hay). Lượng like chính là động lực rất lớn cho em trong quá trình viết truyện :)