Gả Cho (Hạ Giá)

Chương 71

Chương 71.

Hạ Sí Mạch khiêu mi quan sát tên nam nhân trước mặt, mặc dù đang quỳ trên mặt đất nhưng vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh, không hổ là tướng môn hổ tử. Lại nói, nếu là nam tử bình thường, Tuyên Cẩn thế nào sẽ để ý? Người này, đã cách mười năm mà còn làm cho Tuyên Cẩn dao động, có thể thấy năm đó bọn họ tình cảm sâu sắc đến mức nào. Hạ Sí Mạch không nhịn được trong lòng chua xót, trên mặt không biểu hiện ra ngoài nửa phần, vẫn như cũ là Cảnh vương quyền cao chức trọng, ra vẻ: “Cao Tướng quân hiện giờ đường quan rộng mở nhanh chóng, ngay cả bổn vương nhìn cũng phải ngưỡng mộ.”

Cao hành cuối thấp đầu nói:  “Mạt tướng ngu dốt, thỉnh vương gia chỉ bảo.”

“Chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi mà Cao đại tướng quân thăng cấp, biết rằng Cao đại tướng quân là người có tài, không làm ra việc gì tổn hại thái hậu đâu.” Khi Hạ Sí Mạch nói lời này, mặt mang nụ cười, ý tứ hàm xúc không chút châm chọc,  Cao Hành như bị mũi dao sắc bén đâm tới, ý lạnh lan tràn.

Hắn chưa bao giờ xem thường Hạ Sí Mạch, một thiếu niên hơn hai mươi tuổi có thể dựa vào chính đôi tay của mình nắm giữ hơn phân nửa giang sơn, tuyệt đối không giống như bề ngoài ôn hòa lễ độ. Hắn từng nghe nói, Hạ Sí Mạch có lần bị bao vây chút nữa thì mất mạng, bên người chỉ có vài trăm binh lính lại bị mấy ngàn kẻ thật mạnh vây quanh, mở đường máu, sau đó giúp chiến sĩ đã hi sinh báo thù rửa hận, toàn thắng trở về,  một mình diệt hơn ngàn tù binh, binh quyền địa vị và hiếu chiến như thế, nhưng hiện tại thực làm người ta khó hiểu, có thật là anh hùng cũng khó qua ải mỹ nhân?

Cao Hành: “Mạt tướng bất tài, được thái hậu nâng đỡ, nhất định tận tâm dốc sức không phụ lòng kỳ vọng của mọi người.”

Hạ Sí Mạch suy nghĩ sâu xa nhìn hắn:  “Cũng chỉ có Cao Tướng quân mới có thể làm cho thái hậu vài phần kính trọng.”

Trong lòng Cao Hành khẽ run, chuyện hắn và Tuyên Cẩn không cẩn thẩn bị người Cao gia tiết lộ, giờ không còn là bí mật nữa, mục đích không cần nói cũng biết là cho người ngoài biết Cao Tuyên hai nhà có quan hệ thân thiết. Phụ phân tuổi tác đã cao không hề can thiệp vào chuyện trong triều, dựa vào một tay của  hắn thì cũng chẳng vỗ thành tiếng được, nhờ thái hậu trên cao, tình cảnh tất nhiên là khác biệt. Hiện giờ xem ra là hạ đúng chiêu, xuất phát từ lợi ích riêng cũng được, ghen tỵ cũng tốt, bực tức cũng thế, nữ nhân băng thanh ngọc khiết trong lòng hắn bị Hạ Sí Mạch dùng thủ đoạn chiếm lấy, làm hắn thật khó chấp nhận, cùng Tuyên Cẩn tiếp tục nhân duyên, cuộc đời này chỉ sợ vô vọng. Hắn thầm nghĩ muốn nói cho Hạ Sí Mạch cái gì mới thật sự là lưỡng tình tương duyệt, quan trong hơn hết là hắn nhận thấy Tuyên Cẩn đối với hắn cũng không phải hoàn toàn vô tình, bằng không thì sao lại ân sủng đối với hắn, còn làm Hạ Sí Mạch ghen ghét? Như thế làm hắn ẩn ẩn có chút đắc ý.

Cao Hành không lên tiếng, trầm mặt cũng là một loại cam chịu.

Hạ Sí Mạch cũng không để bụng, cho Cao Hành thêm lá gan chắc hắn cũng không dám làm càn trước mặt nàng. Cố ý nhắc đến Tuyên Cẩn vì Cao Hành luôn mượn cơ hội thân cận Tuyên Cẩn làm cho nàng rất khó chịu, dù sao bọn họ cũng có thời gian qua lại trước kia, nàng không mong trong lòng Tuyên Cẩn cất giữ người khác, hơn nữa Cao Hành cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, không thể coi thường. Hiện tại Lẫm nhi chỉ thân cận thái phó, ngược lại bất hòa với hoàng thúc nàng. Ngón tay gõ xuống bàn đá, nửa ngày sau mới nói:  “Cao tướng quân giữ nhiều trọng trách, thật không thoải mái, còn phải giúp hoàng thượng san sẻ quốc sự, lại còn muốn chiếu cố chuyện nhà của hoàng thượng nên khó trách ngươi được, cũng may Cao tướng quân là người trẻ tuổi đầy hứa hẹn, nên sẽ có năng lực ứng phó, bổn vương cũng sẽ không quản làm gì, chẳng qua…” Hạ Sí Mạch ngừng lại, đi tới trước mặt Cao Hành. Cao Hành cao hơn nàng rất nhiều, nàng không ngẩng đầu lên Cao Hành chỉ có thể xoay người cuối đầu xuống, Hạ Sí Mạch ghé vào lỗ tai hắn nói: “Cao tướng quân phải hiểu được một câu, châu chấu đá xe, buồn cười không tự lượng, đừng mưu toan cùng bổn vương đối nghịch, nữ nhân của bổn vương càng phải kính nhi viễn chi [tôn trọng nhưng không gần gũi], bổn vương nhẫn nại có giới hạn, đừng vì một chút si tâm vọng tưởng mà đánh mất tiền đồ.” Nói xong liền nhìn chằm chằm vào Cao Hành.

Cao Hành sắc mặt khó coi, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu: “Đa tạ Vương gia chỉ điểm.”

Hạ Sí Mạch lúc này mới mang theo người hầu nghênh ngang mà đi, Cao Hành đứng tại chỗ trầm ngâm thật lâu.

Tuyên Cẩn biết Dung Doanh Nguyệt chờ ở Vũ Các nhưng cũng không sốt ruột, nàng không ngồi liễn, nhàn nhã trong ngự hoa viên đi tới, không nghĩ tới nhìn thấy Hạ Sí Mạch cùng Cao Hành đang nói chuyện cách đó không xa, mặc dù không nghe ra bọn họ nói gì, nhưng cũng có thể đoán được, Hạ Sí Mạch đang làm khó Cao Hành. Cao Hành bị Hạ Sí Mạch răn dạy, thần sắc xấu hổ cực kỳ. Tuyển Cẩn nghĩ muốn đi khỏi, mà thấy Hạ Sí Mạch đi khỏi rồi. Lấy lại bình tĩnh bước tới.

Cao Hành vừa ngẩng đầu thấy Tuyên Cẩn, đầu tiên là kinh ngạc sau đó đỏ mặt cuối đầu thi lễ.

Tuyên Cẩn: “Miễn đi.” Ngâm Tuyết đỡ nàng ngồi xuống, lúc này mới hỏi: “Cảnh vương tìm ngươi có chuyện gì?”

Cao Hành chần chờ một chút nói:  “Vừa rồi trên đường ngẫu nhiên gặp Vương gia, nói hai câu rồi cũng không có chuyện gì nữa.”

Tuyên Cẩn làm sao tin, mơ hồ đoán được vì sao Hạ Sí Mạch tìm Cao Hành. Hạ Sí Mạch vẫn xem Cao Hành là tình địch, địch ý đối với Cao Hành rất lớn. Có lẽ là nói nặng Cao Hành vài câu, Cao Hành không chịu nói ra cũng không truy vấn, nói nữa chỉ làm nàng thêm xấu hổ, vả lại nàng cũng có điều muốn hỏi Cao Hành, ban tọa cho Cao Hành, sau đó hỏi:  “Cao tướng quân thân là thái phó, sao lại bỏ mặc hoàng thương ham chơi?”

Cao Hành trên mặt khôi phục chính sắc nói, “Nói vậy nương nương vừa mới gặp hoàng thượng.”

Tuyên Cẩn gật đầu: “Nếu không ai gia cũng sẽ không biết.”

Cao Hành: “Mạt tướng biết sai, mong nương nương trách phạt.”

“Chuyện này là ngươi cố ý?” Tuyên Cẩn hoảng hốt hỏi

“Dạ đúng.” Cao Hành không phủ nhận.

Tuyên Cẩn không hiểu hỏi: “Vì sao?”

“Hoàng thượng mấy ngày nay luôn không yên lòng, nguyên nhân là do nghe được một ít chuyện nhảm…”

Tuyên Cẩn sắc mặt trầm xuống, cắt ngang lời hắn: “Làm càn!” Chớ nói Cao Hành, ngay cả chính nàng cũng giật mình, Tuyên Cẩn chưa bao giờ lớn tiếng với Cao Hành như thế. Trước kia không hẳn là tính ý nồng đậm, sau khi chia tay cũng có chút thương cảm, nàng cùng Cao Hành lúc đó nhàn nhạt ưu thương, không ai nợ ai, chỉ cảm thấy có chút hữu duyên vô phận, cho nên khi đối mặt Cao Hành nàng vẫn không thể lấy tâm bình thường mà đối đãi, dù là bọn họ đã không còn như xưa. Vừa rồi tất nhiên là chọc phải chỗ đau nên mới thất thố như vậy, định giải thích một câu, nhưng cuối cùng lại không nói được lời nào.

Cao Hành thoáng thất thần, đứng xa ra, quỳ xuống: “Nương nương thỉnh bớt giận, mạt tướng không có ý khác, chỉ cảm thấy ép buộc hoàng thượng làm gì, không bằng làm cho hoàng thượng thoải mái mấy ngày, ngược lại lập ít công to.”

Tuyên Cẩn cũng thu nỗi lòng, thản nhiên nói: “Ai gia chỉ sợ hắn chơi riết thành quen, sau này không thể vãn hồi.”

Cao Hành: “Mạt tướng cam đoan với nương nương, tuyệt đối sẽ không để phát sinh chuyện đó.”

Tuyên Cẩn chon mi nói: “Nga? Xem ra Cao tướng quân rất tự tin, ngươi và hoàng thượng ở chung có lẽ rất hòa hợp, khiến cho hoàng thượng đều nguyện ý nghe theo ngươi.”

Trong lòng Cao Hành căng thẳng, ngẩng đầu chống lại ánh mắt Tuyên Cẩn một chút liền gục đầu xuống. Tuyên Cẩn hiện giờ không phải tiểu cô nương ngây thơ hoạt bát năm đó nữa, hiện tại nàng chính là Hoàng thái hậu Đại Sở buông rèm chấp chính, ngay cả Cảnh vương cũng cam nguyện vì nàng, nàng cũng không phải thuận miệng nói như vậy. Trong nháy mắt, Cao Hành cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ thực xa xôi, đồng thời cũng thấy được nhiều năm thân cận như vậy cũng vô nghĩa. Hoàn cảnh thay đổi, Tuyên Cẫn vẫn xinh đẹp động lòng người như thế, mười năm cũng không biến hóa, nhưng trái tim của nàng đã không thuộc về hắn, thái hậu cao cao tại thượng làm hắn chỉ có thể ngưỡng mộ, quỳ trên mặt đất cung kính nói: “Là mạt tướng tự cho là đúng, suýt chút nữa dạy hư hoàng thượng, mạt tướng là thái phó bất tài, phụ lòng nương nương mong đợi, thỉnh nương nương phạt tội.”

Nếu là mấy ngày trước Tuyên Cẩn chắc chắn sẽ không bằng lòng hắn nhận lỗi từ quan. Lại nói, dù sao thì Cao Hành cũng là người nàng một tay đề bạt, là quân cờ trọng yếu nàng bồi dưỡng thành, huống chi hắn cũng không có lỗi gì nặng. Nhưng  nghĩ đến hắn làm không ít chuyện sau lưng nàng, trong lòng có chút khó chịu. Dù sao họ cũng có 10 năm không cùng một chỗ, thái độ Cao Hành có nhiều thay đổi, nàng cũng không nắm chắc, không bằng bình tĩnh quan sát rồi sau này hãy nói,

“Cao tướng quân nói quá lời, hoàng thượng đối với thái phó khen không dứt, ai gia cũng thật vừa lòng, chẳng qua là tướng quân mới lên làm thống lĩnh vệ cấm quân, sự vụ nặng nề, hai nơi không thể chiếu cố tốt, ai gia cũng không nhẫn tâm thấy Cao tướng quân lao lực, chức thái phó tạm thời gác lại đi, đợi cho nhàn hạ một chút rồi hãy quay lại dạy hoàng thượng cũng được.”

Cao Hành vội tạ ơn.

Tuyên Cẩn còn muốn hỏi hắn có quen biết Dung thái phi hay không, những nghĩ lại hắn không phải người thân cận gì nên không nói. Rời đi, sau đó nàng nói với Ngâm Sương: “Tìm người theo dõi Cao tướng quân, xem hắn thường qua lại thân mật với ai.”

Ngâm Sương nhận lệnh, Ngâm Tuyết một bên cảm thán nói: “Aizz, thế sự vô thường, nhớ  năm đó tiểu thư cùng Cao công tử là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, ngay cả uyên ương cũng phải hâm mộ, hiện giờ lại xa lạ, quả thực là ‘lão thử miêu nhất dạng’ [cùng là chuột nhìn mèo đều cảm thấy như nhau], Cao công tử nào còn nửa điểm phong thái năm đó.”

Ngâm Sương lập tức đẩy nàng một chút, chuyện của chủ tử nào đến phiên các nàng xoi mói.

Tuyên Cẩn không lên tiếng, trong lòng cảm khái vô hạn. Có lẽ Ngâm Tuyết nói đúng cho nên mỗi lần gặp Cao Hành, tình cảm ngày xưa cũng từ từ biến mất, hôm nay thấy hắn lại không còn sót lại gì. Bộ dạng Cao Hành khúm núm không phải là cử chỉ mà người nàng ngưỡng mộ nên có. Người nàng thích, như là… Hạ Sí Mạch vậy, tự tin không đem người trong thiên hạ đặt vào mắt, có đôi khi cuồng vọng không kiềm chế được, có đôi khi lại ôn nhu như nước, có đôi khi lại cố tình gây sự, ngốc ngếch nhưng thật đáng yêu. Một người nhưng lại như thế nào mâu thuẫn như thế, mà nàng cũng chỉ là nữ nhân, nữ nhân trời sinh tỉ mỉ làm cho nàng sa vào, Hạ Sí Mạch đích thực đáng giá là nơi phó thác chung thân, chỉ tiếc là…

“Nương nương, tới rồi.” Ngâm Sương nhắc nàng.

Tuyên Cẩn ngẩng đầu thấy Vũ Trung Các không một bóng người, nào có Dung Doanh Nguyệt bên trong, đang muốn tức giận lại nghe tiểu cung nữ trong đình kia chạy tới quỳ dưới chân Tuyên Cẩn nói:  “Dung nhị tiểu thư rơi xuống nước cho nên Dung thái phi mới quay về mà không chờ nương nương.”

“Rơi xuống nước?” Tuyên Cẩn ngạc nhiên hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, chậm rãi nói cho ta nghe.”

Tiểu cung nữ: “Nghe nói Dung nhị tiểu thư là do bị người đẩy xuống hồ, may mắn có công công biết bơi đi ngang qua, nếu không Dung nhị tiểu thư sợ là mất mạng.”