Mưa thu đầm đìa. Hết một ngày mới ngừng lại.
Sau một ngày, ánh nắng mới lại xuất hiện, giống như những cây kim sáng long lanh rải đầy đỉnh núi. Nhìn thì vẫn là mát, nhưng hít thở đã có một cỗ cảm giác lạnh. Dân gian thường dạy một trận mưa thu một trận lạnh, cũng không phải là nói suông.
Một đám đệ tử quý tộc bởi vì mưa phải ở trong lều buồn bực một ngày, hôm nay trong xanh, liền lại lên ngựa giương cung, nhảy vào ngự uyển, thoả thích săn gϊếŧ.
Hạ Hầu Phái sáng sớm đã đi thỉnh an Hoàng đế, bởi vì cô hồi trước bị ám sát, người hầu bên người lòng còn sợ hãi, Thôi Ly trong hộ quân, dâng tấu cho Hoàng đế, về sau liền đặc biệt điều một đội vũ lâm tinh binh đi cùng cô.
Mấy năm này, Thôi Tố lên chức, được tham dự luận chính, Thôi Ly trong hộ quân, điều động vũ lâm, Thôi Chất Đạo từ Xa Kỵ tướng quân tiến dần lên Phiêu Kỵ tướng quân, con cháu Thôi thị khác cũng có nhiều lợi ích, chỉ có Thôi Huyền như cũ không quan, lang thang tứ phía.
Xem xét tổng thể, đây là một gia tộc phát triển không ngừng, hoặc là nói, đây là một thế gia thủy chung gìn giữ cường thịnh.
Lúc này, Thôi Huyền lang thang cũng cùng đi theo rồi.
Tuổi gần bốn mươi, Thôi Huyền được bảo dưỡng rất thoả đáng, trên tóc một cọng chỉ bạc cũng không thấy được. So với hắn, Hoàng đế lớn hơi mấy tuổi, đầu đầy tóc đen ở giữa đã trộn lẫn tóc trắng.
Cưỡi trên ngựa, Thôi Huyền giống như nằm trên đài cao, thong dong vừa ý.
Hai người ở giữa rừng rậm xuyên thẳng qua, tùy ý nói chuyện, thị vệ không xa không gần mà theo sau lưng, thỉnh thoảng sẽ có tiếng hoan hô xuyên thấu qua rừng cây truyền tới, chắc là săn được dã vật nên vui vẻ nhảy nhót.
Hạ Hầu Phái một tay cầm cung, một tay kéo dây cương, mắt cô sắc, thấy giữa bụi cây nhảy lên một đoàn bóng đen nho nhỏ, từ trong túi đựng tên nhanh tay rút ra mũi tên bắn tới.
Thị vệ đánh ngựa lên trước, từ sau bụi cây xách ra một cái đuôi gà.
"Thập nhị lang hảo nhãn lực." Thôi Huyền vui vẻ nói, thúc vào bụng ngựa, chạy nhanh tiến lên, nhìn kỹ đuôi gà kia, rất cao hứng nói: "Hầm nhất định ngon."
Hạ Hầu Phái còn có thể nói cái gì, đương nhiên dâng lên.
"Nghe nói thánh giá ngày mai hồi cung. Không thể thoải mái chạy băng băng nữa, phải chờ sang năm á." Thôi Huyền buồn bã cho Hạ Hầu Phái, chứ hắn thì nhàn vân dã hạc, lúc nào cũng có thể tới đây.
Hạ Hầu Phái lại không tiếc : "Ta còn ưa thích nội cung đây, đi lâu rồi, rất thắp thỏm nhớ mong." Trong nội cung có người ràng buộc cô, người nọ vĩnh viễn cũng không thoát khỏi cung vũ vàng son lộng lẫy. Cô yêu tự do, nhưng cũng nguyện vì nàng mà bỏ qua tự do.
Thôi Huyền làm ra bộ dạng muôn phần kinh ngạc: "Thập nhị lang thật sự là không giống người thường a." Nội cung tôn quý là không giả, nhưng Thập nhị lang sinh ra trong phú quý, sớm nên coi phú quý như không có gì mới phải, trong nội cung còn mất tự nhiên, sao được như ngoài cung tự tại? Bằng không thì những hoàng tử kia tại sao lại muốn mở phủ? Xuất cung có thể làm chủ nhiều chỗ rồi kết nối với triều thần.
Hạ Hầu Phái nhàn nhạt cười nói: "A Cữu lớn tuổi nhưng tính tình vẫn như cũ ranh mãnh."
Thôi Huyền vẫy tay, không vui nói: "Điện hạ thật sự là vô lý, sao có thể tùy ý nhắc đến tuổi người ta. Thần chính là biết thiên mệnh, thanh xuân không giảm đấy."
Hạ Hầu Phái không khỏi nở nụ cười, chiếu theo nhịp tim A Cữu này, cũng vô cùng có khả năng,
Một đường tiếp theo, lại săn được mấy thứ nho nhỏ.
Đã đến lúc về doanh, Thôi Huyền bỗng nhiên nói: "Mấy ngày nữa nổi lên phong ba, điện hạ hãy lưu ý, đừng để trúng tên lạc."
Hắn khẳng định, Hạ Hầu Phái biết chắc là Thôi thị nghe được tiếng gió nào, liền hỏi một câu: "Gió thổi từ nơi nào?"
Thôi Huyền nhìn mọi nơi một cái, vuốt râu cười cười, nụ cười này có chút bí hiểm, trong miệng ung dung nhả ra hai chữ: "Giao Tiết."
Giao Tiết, là tên 1 vùng đất ở Dự châu, là một quận, chỗ đó bất phàm, là kho lúa của Dự Châu, lương thực Dự châu đều tích ở đây. Mà cách đây không xa là Đủ Xương, Đủ Xương đóng 17 vạn quân, trừ Quảng Lăng ra thì đó cũng là một cứ điểm. Nếu Hạ – Sở khai chiến, tất có một đường quân từ Đủ Xương đi ra. Quân lương của Đủ Xương, bảy tám phần mười là từ Giao Tiết ra.
Hạ Hầu Phái vừa nghe đến hai chữ Giao Tiết, liền lập tức hiểu được quan trọng trong đó, mây đen giữa lông mày cô dần dần nổi lên, nói: "Đừng chậm trễ chiến sự."
Thôi Huyền nhàn nhạt mà cười: "Không đến mức đó, bọn hắn tốt xấu gì cũng có chừng mực."
Nghe giọng điệu Thôi Huyền, nghĩ đến quận trưởng Giao Tiết là Mạnh Quý Hưng vốn là con thứ thϊếp của Đông cung. Hạ Hầu Phái nhướng mày, lập tức hiểu được, đây là nhắm về phía Thái tử.
Hôm sau, thánh giá hồi cung.
Hạ Hầu Phái cưỡi ngựa đi trên đường lớn.
Vùng quê rộng lớn, lúa mạch theo gió mà dao dộng, lúc đến còn xanh biếc, sau một trận mưa thu tẩy rửa, xanh biếc dần dần bớt đi, qua không bao lâu liền trở thành ánh vàng rực rỡ.
Rời kinh mấy ngày, giống như qua nghìn năm trong núi, xuống núi liền thấy thay đổi khôn lường, thương hải tang điền.
Tự biết mưa gió sắp tới, Hạ Hầu Phái sy tính tình hình các loại khả năng để có đối sách.
Muốn trở thành Đế Vương tiếp theo của Đại Hạ, không thể thoát được sự yêu thích của Hoàng đế, nhưng mà cũng không phải chỉ cần sự yêu thích của Hoàng đế là tốt rồi. Ai thái tử làm như thế nào mà được Cao hoàng đế tin tưởng? Đến giờ vài chục năm đã qua, mộ vị bá phụ này vẫn còn có người tế bái?
Suy tư một đường, bất tri bất giác liền vào cung.
Hoàng đế phân phát cho các quan lại, quay đầu thấy Chư Tử, dừng mắt bên người Thái tử, rất là khoan dung nói: "Rời kinh cũng nhiều ngày rồi, Đại lang nhanh đi Đông cung nhìn Thái tử phi cùng các Tôn nhi a."
Thái tử thấy chư đệ đều ở đây, chỉ riêng hắn đi thì rất không an lòng, nhưng mà Hoàng đế đã lên tiếng, hắn lại không dám không nghe, trù trừ một lát, đành chắp tay mà đi.
Hoàng đế nhìn hắn đi xa, rồi cùng Chư Tử nói: "Các ngươi cũng đều đi gặp mẹ của mình đi, tiện thể Thập nhị lang nhắn cho Hoàng hậu chuẩn bị bữa tối, trẫm sẽ qua." Nói đến nửa câu sau, thanh âm Hoàng đế càng thêm dịu dàng, ánh mắt nhìn Hạ Hầu Phái thậm chí ngậm đầy vui vẻ.
Hạ Hầu Phái trong lòng bồn chồn nhưng trên mặt không lộ ra mảy may, thấy mấy vị huynh trưởng nhìn cô hoặc là ao ước hoặc là ghen, cô cười nói: "Không gấp a? Nhi đưa A cha về Tuyên Phòng an giấc đã?"
Hạ Hầu Thứ cũng kịp phản ứng, vội phụ họa không dứt.
Ánh mắt Hoàng đế nhìn Hạ Hầu Phái càng thêm ấm áp, dường như qua mười ba năm, hắn rút cuộc đã phát hiện ra chỗ tốt của con trai, không ngớt lời đáp ứng.
Đưa Hoàng đế trở về Tuyên Phòng điện xong, chư vương đều rời khỏi.
Nói vài câu với nhau, liền đi gặp mẫu thân.
Hạ Hầu Phái nhanh chân, người hầu sau lưng cũng cố hết sức, đội hình có chút rối loạn. Đi ra khỏi đấy, cô dần dần thả chậm bước chân, cũng không phải không vội, mà là ngực giống như bị một tảng đá lớn đè nặng, khó chịu đến mức không thở nổi, đi hơi nhanh, l*иg ngực động đến từng hồi nhéo đau.
"Thập nhị lang!" Có người kinh hô.
Hạ Hầu Phái đầu óc choáng váng không thôi, nghe thấy kinh hô, cố hết sức thanh tỉnh thần trí, thấy người đến là Lật Dương công chúa, cô miễn cưỡng cười cười, nói: "A tỷ sao ở đây?"
Lật Dương công chúa đến gần, lo lắng mà nhìn cô: "Ta đi thỉnh an mẫu hậu. Môi của ngươi sao lại tái nhợt như thế?"
Hạ Hầu Phái lắc đầu, hít sâu một cái nói: "Đi gấp nên có chút không thở nổi, một lát nữa thì tốt rồi."
Lật Dương công chúa nhìn cô một chút, thấy môi của cô dần dần có huyết sắc mới an tâm, sẵng giọng: "Ngươi vội gì chứ? Từ từ đi là được, mẫu hậu sẽ chạy khỏi ngươi hay sao?" Biết rõ cô vừa trở về là đi gặp Hoàng hậu, nhịn không được trêu ghẹo cô một câu.
Hạ Hầu Phái sao cười được? Vừa nghĩ tới buổi tối Hoàng đế muốn đi Trường Thu cung, cô liền khó chịu muốn chết.
"A tỷ là muốn đến Tuyên Phòng vấn an a? Nhanh chút đi, A cha sắp nghỉ ngơi rồi."
Lật Dương công chúa nghe xong cũng không chậm trễ, chỉ dặn dò cô chớ đi quá mau, ổn trọng một tí, rồi bước nhanh đi.
Bị Lật Dương công chúa quấy rối, Hạ Hầu Phái trái lại chậm rãi đi, không hoảng hốt chạy bừa như vừa rồi.
Trường Thu cung dần dần xuất hiện ở trong tầm mắt. Hạ Hầu Phái cảm thấy toàn thân rét run, cô dừng bước chân, đứng yên không động.
Qua rồi hồi lâu, cô mới nói: "Đặng Chúng."
Đặng Chúng lặng im tiến lên.
"Đem dã vật Cô săn được cho Mẫu hậu xử lý, buổi tối bày lên bàn, lấy thêm vài hũ rượu đến, nhớ rõ phải là mấy hũ năm trước A Cữu tặng." Hạ Hầu Phái bình tĩnh mà căn dặn.
Vào đông năm trước, Thôi Huyền đưa cô vài hũ rượu, đó là rượu ngon thuần tuyệt thế, thấm vào lòng, dư hương, tác dụng chậm. Cô đưa một vò cho Hoàng hậu, còn dư một bình niêm phong cất vào kho, kìm lòng không uống nữa. Trước mắt, đã có công dụng rồi.
Đặng Chúng lĩnh mệnh đi.
Hạ Hầu Phái nhìn hắn đi xa, phảng phất có chút dựa dẫm, trong lòng cũng an tâm một chút.
Đi vào Trường Thu cung, Hạ Hầu Phái phủ lên mặt nụ cười, mặc cho nhiều bất lực, nhiều đau khổ, cô cũng không muốn Hoàng hậu vì cô mà lo lắng. Cố gắng, cái này là tình huống bi thương đến mức nào a. Ta vì ngươi mà đau lòng, lại quyết không cho phép mình làm ngươi bị thương.
Lật Dương công chúa vừa đi, nước trà còn chưa lạnh.
Hạ Hầu Phái cười hì hì đi tới bái kiến Hoàng hậu, rồi sau đó bắt đầu nói một chút "Một ngày không thấy như cách ba thu" lẫn vào. Hoàng hậu cũng mặc cho cô nói, chỉ cười mỉm mà nghe.
A Kỳ buồn cười nói: "Một ngày không thấy như cách ba thu, Thập nhị lang chuyến đi này gần mười ngày, nửa đời đều đã đi qua."
Hạ Hầu Phái chấp nhận: "Đúng vậy a, nửa đời trước của nhi lòng tràn đầy ánh mắt A nương."
Hoàng hậu cười lắc đầu, rõ ràng là người cực trong trẻo nhưng lạnh lùng, đối với Hạ Hầu Phái lại sủng ái dung túng tới cực điểm: "Vậy ngươi già rồi?"
"Tuổi nhi cũng giống A nương đấy."
Hoàng hậu vui vẻ càng lớn, mang theo nuông chiều thương tiếc: "Nói khờ, chờ ngươi lớn lên, A nương đã già rồi, chờ ngươi đến tuổi A nương, A nương gần như muốn đi gặp tổ tiên, sao có thể cùng ngươi cả đời?"
Nàng nói đều là sự thật, các nàng kém nhau mười lăm tuổi. A cha cũng sẽ không thế cùng A nương cả đời, bởi vì bọn hắn cũng kém mười lăm tuổi, chỉ có cô mới có thể làm bạn với A nương đi hết cả đời này. Nhưng mà, ngược lại A nương lại không thể cùng cô cả đời. Cô đã định trước sẽ nghênh đón những năm tháng cô độc đến cực điểm. Thế nhưng như vậy có cái gì không tốt? Cô cô độc, vẫn tốt hơn để A nương cô độc.
Hạ Hầu Phái bộ dạng phục tùng cười nhẹ, thanh âm nhẹ nhàng nhưng lại đặc biệt rõ ràng: "Đợi đến ngày đó, A nương đã ở trong lòng nhi, cũng không có gì khác biệt."
Cô nói rất chân thành, lại như hài tử làm nũng mẫu thân. Hoàng hậu ngưng mắt nhìn cô, cảm động tất nhiên là có, chẳng qua là có một tích tắc cảm thấy có chỗ không đúng.
Hạ Hầu Phái chống lại mắt của Hoàng hậu, tâm mãnh liệt nhảy dựng. Cô dời mắt đi, giống như nhớ ra cái gì đó, nhanh chóng nói: "A, vừa rồi A cha cùng nhi nói muốn tới dùng bữa tối."
Ánh mắt Hoàng hậu lập tức thanh minh, nàng cùng A Kỳ nói: "Đi chuẩn bị."
Về phần chuẩn bị cái gì, A Kỳ đương nhiên rất rõ ràng.
Bầu không khí thay đổi bình tĩnh mà rõ ràng, lòng bàn tay Hạ Hầu Phái ẩm ướt, tràn đầy mồ hôi lạnh, cô điềm nhiên như không có việc gì nói: "Nhi đã lâu chưa cùng A cha A nương dùng bữa rồi, không bằng nhi cũng lưu lại a?"
Yêu cầu này cũng không quá phận, Hoàng hậu đáp ứng.
Trước bữa tối, Hoàng đế quả nhiên đã đến. Hắn nghỉ ngơi từ trưa, tinh thần tốt lên nhiều, dù đã có tóc bạc nhưng vẫn là cường tráng.
Thấy Hạ Hầu Phái ở đây, Hoàng đế rất vui vẻ nói chuyện với cô.
Hạ Hầu Phái có lòng muốn Hoàng đế cao hứng, liền cũng theo hắn nói nói, từ từ nói đến trận chiến dùng toàn lực cả nước, đang chuẩn bị chiến sự kĩ càng, Hạ Hầu Phái lập tức nghĩ đến lời Thôi Huyền, cô nói: "Lương thảo cần gấp nhất, may mà mấy năm này mưa thuận gió hoà, nên sẽ không quá căng thẳng."
Hoàng đế ngạo nghễ cười nói: "Trẫm cùng dân nghỉ ngơi hơn mười năm, không xây cung, không làm nhiều đồ mộc, chính là vì dân giàu nước mạnh."
Hắn lên ngôi mười sáu năm, đúng là chưa từng xây thêm cung, ngay cả lăng tẩm, cũng muốn đơn giản. Hạ Hầu Phái thật tâm nói: "A cha khổ tâm cả nước đều biết, Đại Hạ trên dưới một lòng, trận này tất thắng."
Lời này làm cho người ta dễ chịu, Hoàng đế cười to không dứt.
Đúng lúc này, cung nhân đến bẩm đã bày thiện rồi.
Hạ Hầu Phái thuận thế nói: "Vì giang sơn của A Cha, vì về sau bầu trời nhất thống. Nhi muốn mời A cha một ly, mong A cha ân chuẩn." Cô nói xong, trong lòng căng thẳng muôn phần. Kỳ thật đây không phải việc cần lo lắng, Hoàng đế không có khả năng cự tuyệt, nhưng cô vẫn căng thẳng.
Quả nhiên, Hoàng đế cười to nói: "Có gì không thể? Ngươi có hiếu tâm, trẫm cao hứng còn không kịp." Nói xong muốn sai người lấy rượu đến.
Hạ Hầu Phái nhoẻn miệng cười: "Nhi mời rượu, đương nhiên đã sớm chuẩn bị, muốn A cha vận động thì không thể thiếu sót thành ý."
"A?" Hoàng đế hào hứng, "Nhìn ngươi như vậy, có hảo tửu?"
"Là hảo tửu, cảm giác thơm thuần mà kéo dài, hơn nữa là uống xong ngủ yên không mộng, tỉnh lại cũng sảng khoái tinh thần, không một tia không khỏe. Nhưng…"
"Nhưng cái gì?"
Hạ Hầu Phái thần bí nói: "Là rất dễ say, nghe nói kể cả người nghìn chén không ngã, uống mười chén cũng hiện ra vẻ say rượu."
Hoàng đế nghe xong liền lắc đầu, không tin: "Nào có rượu mạnh thế? Trẫm không tin."
Mặt Hạ Hầu Phái giãn ra, cười tủm tỉm nói: "Đúng, nhi sớm đã nghe nói A cha chưa bao giờ say."
Cô nói như thế, nhưng thần sắc hiển nhiên không phải như vậy, Hoàng đế chỉ chỉ cô, lắc đầu nói: "Đi, ngồi vào vị trí a."
Hoàng hậu một mực ngồi một bên nghe cha con này nói chuyện, trước tiên ngồi dậy đi ra ngồi bên ngoài Hoàng đế, rồi nhìn Hạ Hầu Phái một lần. Hạ Hầu Phái mỉm cười với nàng, nhu thuận mà thản nhiên.
===========================================
Thông báo a, rất xin lỗi nhưng dạo này mình hơi mệt, truyện cũng chậm nhiệt dã man làm mình hơi buồn rầu T_T Nên truyện sẽ ra chap mới cực kỳ chậm, có lẽ 1 tuần sẽ chỉ có 1,2 chương thật
uhmm, để mà nói thì trước giờ mình thấy mình edit cũng hơi quá nhanh rồi, trong tầm 20 ngày edit nửa già bộ truyện. Cộng thêm việc tay ngang ỷ mình đọc nhiều truyện chút mà tập tành edit thì khó tránh khỏi cách hành văn chưa đủ mượt, chưa thể truyền tải hết ý của truyện. Vậy, mình sẽ xem lại các chương trước để chỉnh sửa chút chút, và cũng coi như bản thân đi nghỉ dài ngày luôn :))))