Đối với đại đa số triều thần mà nói, Tần vương giống như lực lượng mới xuất hiện, một lần hành động liền được Hoàng đế nhìn bằng con mắt khác.
Cũng không thể nói Hạ Hầu Phái cho tới nay đều là ẩn nấp, cô thường bị người liếc mắt, ngẫu đi dự tiệc cũng tự nhiên thanh thản, thân thiết mà không mất thân phận. Dùng một loại tư thái vô hại ấm áp xuất hiện trước mặt người. Người cẩn thận sẽ lưu ý đến vị tiểu điện hạ thiên phú cực kỳ cao này, nhưng đại đa số vẫn là để mắt chặt chẽ tới Thái tử cùng mấy vị vương lớn tuổi.
Lúc này, cô lại thay đổi không giống ngày xưa không lạnh không nóng, xâm nhập vào tầm mắt chúng thần.
Có câu kia của Hoàng đế: "Thập nhị lang có phong thái của trẫm năm đó!", Tần vương đem danh tiếng của các huynh trưởng đều đề xuống. Như thế, đương nhiên sẽ có người cân nhắc lợi hại, đo được đo mất, cũng có người giống Cao thừa tướng, Đại Hồng Lư nghi vấn Tần vương vì sao lúc này đại phóng dị sắc.
Hạ Hầu Phái lại rất ổn, ra trận gió lớn đầu tiên, công khai vẻ đắc ý, thay 1 thân áo giáp uy phong lẫm lẫm, mặc vào áo bào màu đen rộng, cô lại là Thập nhị lang hình tượng xuất chúng. Dường như tướng quân vừa rồi trên ngựa hiệu lệnh nghìn quân không phải là cô, cô chỉ là một người quét tuyết nấu rượu, nhã sĩ nâng chén yêu trăng.
Rời khỏi trướng của Hoàng Đế, Thái tử đi đằng trước, sau lưng chính là chư vương, phía sau nữa mới là đủ loại quan lại quần thần.
Cách xa Hoàng trướng, Thái tử chậm xuống bước chân, hắn quay đầu lại, phức tạp nhìn Hạ Hầu Phái, nói: "Hôm nay Thập nhị lang tư thế oai hùng, quả thực làm vi huynh kinh ngạc."
Đám đại thần đều thả chậm bước chân, vểnh tai nghe.
Hạ Hầu Phái thấy vậy, cười cười khiêm tốn nói: "Thần đệ công khai, giấu không được, học chút bản lĩnh da lông, liền muốn cho A cha nhìn, không đáng được A huynh tán dương."
Cô coi chuyện bình thường như hơi thở, Thái tử liếc mắt thấy đám đại thần điềm nhiên như không có việc gì, đối với tình hình bên này 1 chút cũng chưa từng để ý, lập tức cảm thấy tẻ nhạt đơn điệu, gật gật đầu muốn đi. Lại nghe được Hạ Hầu Trung lành lạnh nói: "Thập nhị lang quá khiêm nhượng, sao có thể là bản lĩnh da lông? A cha khen ngươi giống phong thái của hắn lúc còn trẻ, trong chư huynh đệ chỉ có Thập nhị lang được khen ngợi này."
Hạ Hầu Thứ cũng không chịu yếu thế, không có ý tốt cười cười, nói: "Cẩn thận mà nghĩ, thật sự là như thế, Thập nhị lang võ công dùng sức, Đại lang chỉ có thành tựu về văn hoá giáo dục, đúng là không sai biệt so với A cha năm đó."
Hạ Hầu Phái chậm rãi quay đầu, dừng mắt trên người Hạ Hầu Thứ, Hạ Hầu Thứ nói xong câu kia liền giống như phát giác mình lỡ lời, không được tự nhiên ho một tiếng. Ai chẳng biết Hoàng đế làm như thế nào đoạt vị, ai chẳng biết Ai thái tử thua vì không có binh quyền.
Hạ Hầu Trung nghe được Hạ Hầu Thứ nói, đã sinh lòng cảnh giác với hắn, lại muốn cầm lời nói này hung hăng tiến vào lòng Thái tử, làm Thái tử cùng Thập nhị lang sinh ra khe hở. Nhưng không đợi hắn mở miệng, liền nghe giọng Hạ Hầu Phái không tốt lắm, nhìn Hạ Hầu Thứ hỏi: "Nhị lang đây là ý gì? Cái gì gọi là Đại lang chỉ có thành tựu về văn hoá giáo dục?"
Đây là việc chẳng bí mật gì, ai cũng không nghĩ tới Hạ Hầu Phái lại muốn đi sâu nghiên cứu. Thái tử theo bản năng mà nhìn thoáng qua Hoàng trướng, nhíu mày, nói: "Thập nhị lang!"
Hắn cũng có ý tốt, sợ truyền vào tai hoàng đế.
Hạ Hầu Phái cười với hắn một chút, lại quay đầu nhìn Hạ Hầu Thứ, mắt lạnh đến lợi hại: "Nhị lang là ám chỉ cái gì? Không nói sao hiểu được?"
Nghe Tần vương không thuận không dung, đám đại thần đều lo lắng lớn chuyện rồi. Hít một câu, tuổi trẻ khí thịnh.
Hạ Hầu Thứ chỗ nào dám nói, nói lảng sang chuyện khác, không chịu trả lời Hạ Hầu Phái. Hạ Hầu Trung nuốt vào đắc ý, châm ngòi mà chờ chế giễu, chỉ cần Hạ Hầu Phái làm lớn chuyện, A cha tất nhiên sẽ trừng phạt hắn.
Ai ngờ Hạ Hầu Phái từng bước ép sát, bỗng nhiên lời nói xoay chuyển: "Nói Đại lang chỉ có thành tựu về văn hoá giáo dục, Nhị huynh có đỡ được 10 chiêu của Đại lang?"
Tất cả mọi người sững sờ một chút, thật sự không nghĩ tới tình thế xoay chuyển. Nguyên lai Tần vương căn bản không để tình cảnh của cô và Thái tử giống với Hoàng đế cùng Ai thái tử năm đó, mà là nhằm vào câu Thái tử chỉ thiên về văn trị. Tình huống biến đổi, hóa giải chuyện cô cùng Thái tử đối lập, lộ ra cô tôn kính huynh trưởng, vì Thái tử bất bình.
Hạ Hầu Trung phản ứng kịp, cười lạnh, thật là một cái đệ đệ tốt. Lần trước bị ám sát bảo vệ Thái tử, lần này trước mặt mọi người lại như thế, ai không cảm động cô nhân hiếu hữu ái.
Chẳng qua là Hạ Hầu Phái ép hỏi, tất cả mọi người trầm xuống nghĩ thầm, trực giác cho rằng việc đoạt vị vô cùng thê thảm năm đó muốn tái diễn. Mà cẩn thận suy nghĩ, Thái tử cùng Ai thái tử tuy có tương tự, nhưng cũng không giống nhau, Tần vương so ra càng kém Hoàng đế hiển hách quyền cao. Vừa mới đối với Hạ Hầu Phái nhấc lên phòng bị, cũng dần dần yếu đi.
Bốn phía thiết giáp như rừng, đều là thân quân của Hoàng đế.
Mọi người bất tri bất giác dừng bước. Đều nhìn Hạ Hầu Phái ép hỏi Hạ Hầu Thứ.
Gương mặt Hạ Hầu Thứ đỏ bừng, thập phần khuất nhục, trước mắt bao người nếu phẩy tay áo bỏ đi, nhất định sẽ bị người nói là bất kính thái tử, mà nếu hắn thừa nhận là hắn không bằng Thái tử, thì rất không cam lòng. Dần dần được Hoàng đế coi trọng, ban đầu Hạ Hầu Thứ khúm núm đã được che giấu tốt, nhưng giờ thâm căn cố đế tự ti trong lòng lại càng thêm mẫn cảm vặn vẹo. Không có năng lực, mềm yếu là điểm chết của hắn, ai cũng không được đυ.ng.
Thái tử nhìn mà cảm thấy khoái ý, Nhị lang Tam lang cho hắn không ít phiền phức, hắn cũng chán nản. Nếu có thể làm cho Nhị lang chính miệng thừa nhận không bằng hắn, thì sẽ là 1 loại củng cố quyền uy cho hắn. Thái tử chớp thời cơ, ấm áp mà nói: "Nhắc đến thấy cũng lâu chưa cùng Nhị lang luận bàn rồi, không biết Nhị lang có tiến bộ hay không, chọn ngày không bằng gặp ngày, không bằng liền đi…"
Hạ Hầu Thứ cắn răng cay mũi, miễn cưỡng cười cười, nói: "Sao phải dùng tới so chiêu? Ta không bằng Thái tử, sẽ không tự rước lấy nhục." Thái tử nhìn thì nho nhã yếu ớt, kỳ thật thân thủ rất tốt.
Lời của Thái tử cùng chư vương , đám đại thần chen miệng không lọt, trước mắt thấy đã nói chuyện xong, Cao Tuyên Thành liền cười cười tiến đến, nói: "Lão thần có lẽ đã lâu không thấy Thái tử điện hạ oai hùng rồi, ngày khác liền để bọn thần thấy phong thái điện hạ."
Hắn là lão thần được kính yêu, lời vừa nói ra, liền có người phụ họa. Thái tử kiềm chế cười cười, chuyện trò một chút, nhìn mấy vị đệ đệ, nghênh ngang rời đi.
Mọi người dần dần tản đi, Hạ Hầu Thứ hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Hầu Phái một lần, Hạ Hầu Phái dĩ nhiên ôn hoà hiền hậu mỉm cười, chắp chắp tay: "Nhị lang muốn tới nơi nào? Có cùng ta tiện đường cùng đi?"
Coi như cái gì cũng chưa từng phát sinh.
Hạ Hầu Trung đặt lên vai Hạ Hầu Thứ, lười biếng duỗi lưng một cái: "Nhị lang đi cùng ta, Thập nhị lang tự nhiên a."
Hạ Hầu Phái không nghĩ thực sự cùng bọn họ đi, cô với Thái tử có thể ôn tồn, với hai kẻ này thực không thể hòa bình ở chung. Cho nên cô không nhiều lời, nhìn bọn họ đi trước, xem như lễ của ấu đệ, bọn hắn đi được vài bước, cô cũng đi về phía khác.
Đại Hồng Lư đứng không xa, lẳng lặng nhìn hết rồi khẽ thở dài. Tần vương trước mắt thì không bằng Hoàng đế khi đó tay cầm quyền cao, nhưng thời gian sau thì khó nói.
Mọi người tan hết, Ngụy Hội cũng đi về doanh trướng của mình.
Vừa đến trước cửa, liền thấy Ngụy Đạt đứng ở đó.
"Bái kiến thúc phụ." Ngụy đạt khom người chào.
Ngụy Hội vỗ vỗ vai của hắn, ấm giọng nói: "Đi vào nói."
Việc Tần vương được Hoàng đế khen ngợi, mọi người đều biết, Ngụy Đạt chính là tìm Ngụy Hội thương lượng. Phụ thân hắn ở ngoài, người chủ trì trong nhà liền biến thành vị thúc phụ này.
Ngụy Đạt nghĩ thúc phụ tuy có mưu lược, nhưng có chút không phóng khoáng, quá mức lo trước lo sau, một mực duy trì khoảng cách với Thái tử điện hạ. Này có gì hữu dụng? Ngụy thị là ngoại gia của Thái tử, còn có thể quét sạch sẽ sao? Không bằng vung tay một lần, đem Thái tử đẩy lên ngôi vị Hoàng đế.
Bất quá, phụ thân không có ở đây, hắn cũng không có người thương lượng, bước vào doanh trướng, Ngụy đạt không thể chờ được nói: "Thúc phụ, Tần vương đã lộ ra vuốt sắc, không thể không có chuẩn bị!"
"Cái gì vuốt sắc?" Ngụy Hội không thèm để ý chút nào nói, thấy mặt mũi Ngụy Đạt tràn đầy không đồng ý, hắn cười lắc đầu, dùng một loại trưởng bối khoan dung yêu thương nói với vãn bối: "Ngươi trẻ tuổi, không hiểu được phần lớn thế nhân yêu thích con thơ, Thập Nhị điện hạ nhỏ nhất, lại nhu thuận, biểu hiện hơi xuất sắc chút, bệ hạ cao hứng, khen hắn vài câu, cũng là việc thường tình."
"Nhưng…" Ngụy Đạt như thế nào cũng không đồng ý loại ngôn luận không đến nơi đến chốn này.
Ngụy Hội lại cười cắt ngang hắn: "Ngươi nghĩ một chút, phụ thân ngươi không phải đặc biệt yêu thương A Tú?" Ngụy Thanh Tú, là con thơ của Ngụy Sư, trước mắt mới hai tuổi.
Ngụy Đạt nghĩ đúng là như thế không sai. Nhưng Tần vương không giống, hắn cấp bách: "Thúc phụ quá nhẹ dạ rồi! Thiên gia cùng thần gia như thế nào giống nhau?" Từng câu từng chữ của Hoàng đế đều là phương hướng trong triều!
Ngụy Hội thấy hắn cố chấp, liền giận dữ: "Đủ rồi, đây không phải chuyện ngươi có thể xen vào, làm tốt việc của ngươi đi, chuyện khác không cho phép ngươi hỏi đến!"
Hắn rõ ràng không chịu để cho Ngụy Đạt nhúng tay, Ngụy Đạt giận muốn chết, cuối cùng bảo lưu được lý trí, không có xông tới thúc phụ, hành lễ cáo lui.
Ngụy Đạt vừa đi, sau tấm bình phong đi ra một người.
Người nọ là Ngụy Thiện, ở trong quân ngũ rèn luyện vài năm, khí thế quý công tử hiền hậu trên người bỏ đi không ít, thay vào là cương nghị khiến cho cả người hắn nhìn trưởng thành ổn trọng.
"A cha." Ngụy Thiện đi đến trước hành lễ.
Ngụy Hội không chút ngoài ý muốn nào, nhẹ gật đầu, tỏ ý hắn miễn lễ.
Ngụy Thiện đứng thẳng thân, hắn vốn ở sau tấm bình phong đọc sách, nghe được phụ thân cùng đường huynh vào trướng, định đi ra bái kiến, chẳng qua là đường huynh mở miệng gấp gáp, hắn nghe xong nội dung lời nói kia, liền ngồi trở lại trên sập. Quả nhiên không lâu lắm, đường huynh đã bị phụ thân tức giận đuổi đi.
Hắn hôm nay là quân của Hổ Bí, chức Võ giáo úy, cũng tham dự diễn luyện, tận mắt thấy Tần vương trên chiến sự có thiên phú cùng bản lĩnh hiệu triệu nhân tâm. Hắn cũng lo lắng Tần Vương là kình địch của Thái tử.
Nghe được phụ thân ngôn ngữ bay bổng thuyết phục đường huynh, hắn không khỏi nói: "A cha, A huynh nói cũng khá lắm, Tần vương điện hạ không phải vật trong ao, chờ hắn lông cánh đầy đủ, mới mưu tính thì đã muộn." Biện pháp đối đãi địch nhân tốt nhất là đem hết thảy nguy cơ bóp chết. Như thế cũng không cần cố sức, lại chu toàn.
Ngụy Hội sao có thể không biết, hắn không vội vã trả lời, ngược lại hỏi: "A Thiện, ngươi xem chư vương, ai tốt nhất?"
Thần không nghị quân, Ngụy Thiện đang muốn chối từ, bỗng nhiên ý thức được lời ấy thâm ý, hắn không dám tin mà mở to hai mắt, lỡ lời: "A cha?"
Ngụy Hội cười cười, tùy ý nói: "Nơi này chỉ có cha con ta, có gì không tự nhiên, muốn ngươi nói, ngươi nói là được."
Ngụy Thiện hít một hơi thật sâu, tập trung tư tưởng suy nghĩ một lát, so sánh từng cái chư vương một vòng, hắn nói: "Trừ Thái tử, Tần vương tốt nhất." So sánh các phương diện, không ai có thể địch lại Tần vương.
Ngụy Hội lắc đầu, buồn bã nói: "Nhưng quân tâm không lường được a." Hắn đã sớm nhìn thấu, ai tốt nhất căn bản không phải mấu chốt. Trọng điểm là Hoàng đế.
Ngụy Thiện càng không hiểu thâm ý phụ thân, nếu nói là muốn thay đổi lề lối, thì hắn vẫn như cũ giúp Thái tử. Nếu nói là hắn ủng hộ Thái tử, thì tất cả trợ giúp đều ở chỗ tối, Thái tử không biết, ai cũng không biết.
Dường như nhìn thấu nghi ngờ của hắn, Ngụy Hội cười khổ: "Vi phụ chỉ là không biết như thế nào lựa chọn. Thái tử…" Nói đến Thái tử, hắn liền bất đắc dĩ, nếu Thái tử vững chắc, hắn sao phải khó lựa chọn.
Cả triều văn võ, nếu nói hiểu ý Thánh nhân, ai có thể so với Cao thừa tướng? Ngụy Hội quan sát hồi lâu, Cao thừa tướng đối với Thái tử cũng không có dùng toàn lực. Có lẽ là người đã già, mất đi dũng khí xả thân đánh cược một lần năm đó. Bọn hắn giờ có con cháu, có cao tước dày lộc. Năm đó không có cái gì, chỉ có thể đi theo phiên vương này, không thành công thì thành nhân, toàn thân đều là dũng khí được ăn cả ngã về không.
Ngày nay, lại là ràng buộc trùng trùng điệp điệp.
Ngụy Thiện nhìn khuôn mặt phụ thân từ từ thương bước, hắn rút cuộc nói ra ý niệm trong lòng hắn đã lâu, hắn nói khẽ: "Vì sao phải đem tất cả mọi người cột vào một chỗ?"
Ngụy Hội mở mắt ra, ngưng trọng nhìn hắn.
Ngụy Thiện lấy lại bình tĩnh, nói: "Bá phụ hiển nhiên là theo Thái tử rồi, nhưng A cha không xem trọng Thái tử, không bằng A cha nâng đỡ 1 chủ khác, đến lúc đó bất luận ai thắng, Ngụy thị cũng không dẫn đến thất bại."
Ngụy Hội nhìn hắn, đôi mắt dần rét run, khuôn mặt hắn âm trầm, làm Ngụy Thiện chột dạ, nhưng lại không chịu buông tha cho cái chủ ý hoàn mỹ này.
"Đây là ý ai?"
Ngụy Thiện mím môi, Ngụy Hội mãnh liệt đập bàn, quát: "Nói!"
"Là nhi."
Ngụy Hội nheo lại mắt, mỉm cười: "Ngươi lúc nào học được bản lĩnh hai mặt?"
"A cha…"
"Lợi, phải lấy tay cắt, không đắn đo, nhưng phải quang minh chính đại dùng dương mưu. Âm mưu, quỷ đạo, không phải kế lâu dài!" Ngụy Hội thất vọng mà nhìn nhi tử hắn coi trọng nhất.
Ngụy Thiện lo sợ không yên, luống cuống mà cúi đầu, không dám nhìn phụ thân.
Ai cũng sẽ phạm lỗi, ai cũng không thể thuận buồm xuôi gió. Ánh mắt Ngụy Hội dần dần mềm xuống, ngôn từ nghiêm khắc như cũ nhưng giọng nói đã không còn phẫn nộ, hắn nói: "Không ai có thể mọi việc đều thuận lợi, ngươi đi ngẫm lại, sai ở đâu."
Ngụy Thiện chỉnh đốn trang phục vái chào, kiên nghị nói: "Vâng."
Hắn không phải người quyết giữ ý mình, nếu thấy chỗ yếu của mình, sẽ không chút do dự sửa lại. Nếu như phụ thân nói như thế, hắn sẽ suy nghĩ, nơi nào chưa được.
Mưa thu, mang theo từng đợt khí lạnh.
Diễn luyện ngày thứ năm, trời giáng mưa, mọi người ở ngoại vi đi săn vội chạy về doanh trướng. Hạ Hầu Phái cũng săn được không ít dã vật, cô thấy mưa nhất thời không dừng được, liền cho người đem dã vật săn được rạch bụng lấy da, xử lý tốt, phái người đội mưa đưa đến nội cung, kính hiến Hoàng hậu, cũng trình lên 1 lá thư tay.
Khí trời như vậy, Hoàng hậu ngồi dưới mái hiên, uống trà xem mưa.
Thư Hạ Hầu Phái đến là lúc mưa vừa ngừng, trong đình viện tràn ngập khí tươi mát sau cơn mưa, tùng trúc nước nhỏ xuống, đất đai ướŧ áŧ, rõ ràng là ngày mùa thu, lại hiện ra ngày xuân bừng bừng sức sống.
Hoàng hậu mở phong thư, liếc một cái liền nhận rõ là Hạ Hầu Phái tự tay viết.
Trong thư cũng không nói chuyện quan trọng, lại liên miên cằn nhằn hỏi nàng mấy ngày nay làm cái gì, cuối cùng thêm vào một câu "Không thấy A nương, nhớ nhung như nước, trăm dặm như chân trời xa xăm. Trông mong A nương an, cũng nhớ nhi từng giây từng phút."
Cô chẳng những nói cô nhớ nhung Hoàng hậu, mà còn hy vọng Hoàng hậu đồng dạng nhớ nhung cô.
Sau cơn mưa trời lại sáng, chân trời sáng lạn, Hoàng hậu nghiêm túc đem giấy viết thư xếp lại, nhét trở về phong thư. Làm xong việc này, nàng ngẩng đầu, nhìn về phía chân trời. Từ khi Hạ Hầu Phái đi, lo lắng nhớ nhung liền quanh quẩn trong lòng nàng, càng lúc càng lớn.
=============================
Không hiểu sao vừa đăng 1 cái, 10s sau đã có người xem đến chương mới?
Tò mò từ lúc đăng truyện đến giờ. Đấy có phải là soát truyện của wattpat k, hay đấy là ai ?