Trọng Sinh Chi Thứ Nữ

Chương 88

Cung yến vào ba ngày sau, Tô Mạt và Tô Đồng khoác lên trang phục lộng lẫy có mặt. Khác với lần đầu lo sợ bất an, lần này Tô Mạt bình tĩnh hơn rất nhiều.

Trong cung yến, có rất nhiều người chúc mừng Tô Nham và Tô Hành. Hôm qua cung nội truyền ra tin tức, hiện tại nội bộ Kim quốc một mảnh hỗn loạn. Không bao lâu nữa, Hoàng đế sẽ điều động hai huynh đệ tiến đánh Kim quốc. Đến lúc đó, đôi huynh đệ này nhất định tiền đồ vô hạn lượng.

Bên Tô Lê cũng có không ít người xoay xung quanh, chuyện Thẩm Yên vì nước cầu phúc mọi người đều biết. Vì nước cầu phúc, nói trắng ra, chỉ là một thuyết pháp êm tai để hưu thê thôi. Tô Lê mới hơn bốn mươi tuổi, cạnh mình lại không có một nữ quyến nào, không ít gia tộc đều đánh chủ ý lên người Tô Lê. Bây giờ mà gả nữ nhi cho Tô Lê, đó chính là vị trí gia chủ mẫu, có được mấy ai không động tâm.

Đối với sự nhộn nhịp bên chỗ Tô Lê, Tô Đồng chỉ lơ đãng liếc nhìn: "Không lâu nữa trong nhà sẽ có một mẫu thân mới rồi."

"Nhưng mà..." Nhớ đến Thẩm Yên, đôi mắt Tô Mạt tối lại.

"Trên đời này, nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp có vô số." Biết rõ bản tính Tô Lê, Tô Đồng cười cợt, "Một Thẩm Yên mà thôi, ông ấy chẳng mấy chốc sẽ quên. Sao thế, Tiểu Mạt, muội đang đồng cảm cho Thẩm Yên ư? Đừng quên lúc trước nàng ta đối xử với hai chúng ta cũng chả tốt lành gì."

"Nàng cũng là người đáng thương." Tô Mạt thở dài một tiếng.

"Quên đi mới tốt." Tô Đồng mỉm cười, "Như vậy mới có thể bắt đầu lại từ đầu, không phải sao?"

"Vẫn là tỷ tỷ suy nghĩ chu đáo."

"Muội nha, có đôi khi quá mềm lòng." Tô Đồng cưng chiều nhìn Tô Mạt, "Bất quá tỷ tỷ thích."

Nương theo một tiếng bén nhọn, "Hoàng thượng giá lâm," Hoàng đế chậm rãi đi vào trong đại điện. Đi theo đằng sau là hoàng hậu ung dung cao quý, còn có Liên phi. Một khoảng thời gian không gặp, nhìn Liên phi tiều tụy hơn rất nhiều. Trên mặt Tô Đồng hiện lên vẻ lo lắng.

Giữa cung yến, hoàng thượng không e dè mà ca ngợi Tô Nham và Tô Hành một phen. Đại khái là tuổi trẻ tài cao, đáng giá tài bồi.

Khen ngợi Tô Hành cùng Tô Nham một lúc, Hoàng đế chuyển đề tài, chuyển đến trên người Tô Mạt.

"Nếu Hoàng đế Kim quốc đã chết, vậy hôn sự cùng Hòa Thạc công chúa xem như không còn." Hoàng đế mỉm cười, "Hòa Thạc công chúa là nữ nhi trẫm thất lạc nhiều năm, trẫm đã nói muốn hảo hảo đền bù cho nàng. Trẫm ở đây đồng ý một mối hôn sự cho Hòa Thạc công chúa. Công chúa, bất kể con nhìn trúng ai, cứ mở miệng, trẫm sẽ làm cho cho con."

Miệng Tô Mạt nhếch lên một nụ cười tủm tỉm, Hoàng đế vẫn tính là người thủ tín. Nhưng mà, không biết sau khi Hoàng đế biết người nàng muốn cưới, có còn bình tĩnh như thế này nữa không nhỉ?

"Đa tạ hoàng thượng." Tô Mạt quỳ gối giữa đại điện, "Cả đời này, Tiểu Mạt chỉ thích qua một, mà người kia, cũng chỉ yêu mình Tiểu Mạt. Thân phận của người này cao quý hơn Tiểu Mạt, cũng đầy tài hoa. Có điều, hiện tại thanh danh nàng không tốt lắm, không người nào dám tới cửa cầu hôn. Tiểu Mạt không ngại những thứ này, chỉ cần nàng nguyện ý mãi ở cùng một chỗ với Tiểu Mạt là đủ rồi, khẩn cầu hoàng thượng xem ở một tấm chân tình của Tiểu Mạt, tứ hôn!"

"Chuẩn." Hoàng đế vung tay lên. Tô Mạt chẳng qua là một thứ nữ, chưa trải qua việc đời, nghĩ đến chắc thân phận của người yêu cũng chẳng cao quý đến đâu. Gả Tô Mạt cho một người có thanh danh không tốt, lại không có thế gia đệ tử cầu hôn, cũng sẽ không làm lung lay nền tảng đất nước, là lựa chọn không thể tốt hơn, "Con thích là công tử nhà ai, cứ việc nói ra, phụ hoàng làm chủ cho con."

"Vô luận là ai, đều có thể?" Tô Mạt hỏi một câu.

"Bất luận là ai, chỉ cần thỏa mãn yêu cầu như lời con nói." Hoàng đế mở miệng nói.

"Vâng." Tô Mạt dập đầu với Hoàng đế, "Xin hoàng thượng vì Tiểu Mạt tứ hôn, Tiểu Mạt muốn cưới Tô gia đại tiểu thư, tỷ tỷ của Tiểu Mạt, Tô Đồng."

Cung yến phút chốc lâm vào yên lặng một cách quỷ dị.

Hồi lâu, một tiếng "choeng", cái chén rơi xuống đất phát ra tiếng vang thật lớn, kéo lại tâm tư của mọi người.

"Ngươi... ngươi nói muốn cưới ai?" Hoàng đế trừng lớn hai mắt, nhìn Tô Mạt.

"Tỷ tỷ của Tiểu Mạt, Tô Đồng." Tô Mạt lặp lại lần nữa, một câu.

"Choeng", lại là một tiếng vang thật lớn, Hoàng đế ném cái chén trong tay ra, vỡ tan trên đất cạnh Tô Mạt, "Ngươi nói lại lần nữa!" Trong giọng nói mang theo lửa giận khó mà diễn tả.

"Tô Đồng." Tô Mạt thẳng tắp sống lưng, nhìn thẳng vào mắt Hoàng đế, trong mắt không chút sợ hãi, chỉ có một mảnh kiên định. Từ khi đi sứ Kim quốc, Tô Mạt đã tính toán đến chuyện này rồi. Lần này, vô luận phát sinh chuyện gì, nàng cũng sẽ không buông tha.

"Hoang đường, quả thực là hoang đường!" Hoàng đế giận quá thành cười, "Trẫm hảo ý tứ hôn cho ngươi, thế mà ngươi lại lấy tỷ tỷ ra để trêu đùa trẫm, thật sự là quá to gan!"

"Hoàng thượng, Tiểu Mạt là nghiêm túc." Tô Mạt không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn thẳng Hoàng đế, "Đời này, Tiểu Mạt chỉ thích mình tỷ tỷ, cũng chỉ muốn cưới mỗi tỷ tỷ. Cuộc đời này vĩnh viễn không hối hận." Tô Mạt ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Đồng, trong mắt tràn ngập thâm tình.

Tô Đồng đứng ngồi không yên, nàng theo bản năng muốn ngăn cản Tô Mạt. Chỉ là ánh mắt Tô Mạt hướng đến quá mức kiên định, quá mức thâm tình, trong bất tri bất giác Tô Đồng muốn ủng hộ Tô Mạt.

Quỷ xui thần khiến thế nào, Tô Đồng đứng lên khỏi vị trí của mình, cùng quỳ gối trên đại điện với Tô Mạt: "Hoàng thượng, thần nữ và Tiểu Mạt là lưỡng tình tương duyệt, cầu hoàng thượng thành toàn."

"Ngươi... Các ngươi..."

"Nghịch nữ! Còn không im miệng cho ta!" Hoàng đế còn chưa mở lời, Tô Lên bên cạnh đã trước nhảy dựng lên. Ban đầu nhờ tiền đồ của hai nhi tử, tâm tình ông ta coi như không tệ. Hiện tại Tô Đồng và Tô Mạt tạo thành một màn thế này, khiến ông ta mất hết mặt mũi. Tô Lê thậm chí còn cảm giác được người xung quanh đang dùng ánh mắt trào phúng mà nhìn.

"Cha, con đã quyết định rồi." Mắt Tô Đồng đầy kiên định.

Tô Lê nâng tay muốn cho Tô Đồng một bạt tai, rồi lại nghĩ nơi này là trong hoàng cung, cuối cùng vẫn không dám động thủ. Hai đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống bên cạnh Tô Đồng: "Hoàng thượng, thần dạy con gái không nghiêm, còn xinn hoàng thượng thứ tội. Việc hôn sự này liền xem như không có."

"Tuyệt không được xóa bỏ!" Giọng Tô Mạt rất lớn, lấn át Tô Lê.

"Ngươi thì sao?" Tô Mạt là nữ nhi trên danh nghĩa của Hoàng đế, Tô Lê không thể ở bên ngoài giáo huấn nàng, chỉ có thể ném ánh mắt lên Tô Đồng.

Tô Đồng cười nhạt một tiếng, nắm chặt tay Tô Mạt, mười ngón đan xen: "Ý của Tiểu Mạt, chính là ý của ta."

"Nghịch nữ!" Tô Lê tức suýt nữa ngất đi, "Mày còn khăng khăng như vậy, ta coi như không có đứa con như mày!"

"Con gái bất hiếu." Tô Đồng mấp máy môi, dập đầu với Tô Lê.

Đám người nín thở nhìn biến hóa trên đại điện. Rất sợ nháy mắt một cái sẽ bỏ qua cái gì.

"Chuyện này, tuyệt đối không có khả năng." Mắt lạnh nhìn cha con bất hòa phía dưới, Hoàng đế rốt cuộc nói ra kết luận của mình, "Hòa Thạc công chúa, mặc kệ ngươi muốn gả cho thế gia công tử nào, trẫm đều có thể làm chủ cho ngươi. Chỉ có một điều, người ngươi muốn gả, nhất định phải tuyệt đối là nam nhân!"

"Hoàng thượng, nhất ngôn cửu đỉnh!" Tô Mạt mở miệng nói, "Từ đầu, Tiểu Mạt chưa từng nói ra người mình thích là nam nhân, hoàng thượng há có thể vì bản thân nhất thời lơ đãng mà thu hồi ý chỉ."

"Ngươi là đang chỉ trích trẫm?" Hoàng đế híp mắt, đôi mắt hiện lên chút nguy hiểm.

"Không dám." Tô Mạt cúi đầu.

"Trẫm đã đáp ứng tứ hôn cho ngươi, nhưng thứ trẫm đáp ứng là hôn sự đúng chuẩn, không phải chuyện hoang đường thế này!" Hoàng đến trợn mắt nhìn, "Tứ hôn cho hai nữ nhân, người trong thiên hạ sẽ nhìn trẫm thế nào, lịch sử sẽ viết về trẫm ra sao. Bọn họ sẽ cảm thấy trẫm tuyệt đối là một hôn quân!"

"Hoàng thượng, tình yêu không phân biệt nam nữ, chỉ cần thực sự yêu nhau, thế nhân lấy gì mà lên án?" Tô Mạt nói.

"Tiểu nữ tử đúng là tiểu nữ tử," Hoàng đế hừ lạnh, "Chỉ biết đến nhi nữ tình trường, không có chút kiến thức nào."

"Tu thân tề gia, sau đó mới có thể trị quốc bình thiên hạ." Tô Mạt phản bác, "Cùng người yêu ở một chỗ, mới có thể phát huy toàn bộ lực lượng của mình đền đáp đất nước."

"Quá chi là sai lầm, một tiểu nữ tử như ngươi thì biết cái gì."

"Việc Tiểu Mạt không hiểu có rất nhiều, nhưng Tiểu Mạt cũng hiểu được cảm giác yêu, đạo lý về tình thâm. Đã yêu, thì nhất quyết không được lấy cớ buông tay."

"Chuyện này không thương lượng." Hoàng đế khoát tay áo, "Trẫm không đồng ý, cũng là vì tốt cho ngươi. Ngoài ra trẫm sẽ thay ngươi tìm một mối hôn sự, nhất định sẽ không bạc đãi ngươi, việc này, dừng tại đây."

"Hoàng thượng!" Đều đã đến nước này, sao Tô Mạt có thể cho phép Hoàng đế đổi ý.

"Hôm nay trẫm đã mệt, trước hồi cung." Hoàng đế không cho Tô Mạt có cơ hội nói tiếp, đứng dậy rời đi, lưu lại một bóng lưng tiêu sái. Tùy ý Tô Mạt gọi to phía sau.

Tô Đồng nắm thật chặt tay Tô Mạt, vụиɠ ŧяộʍ lắc lắc, ra hiệu nàng đừng tiếp tục mở miệng.

"Tỷ tỷ..." Tô Mạt mắt không cam lòng.

"Tỷ tỷ hiểu được tâm ý của muội." Tô Đồng mỉm cười, "Mặc dù hoàng thượng không đáp ứng, nhưng, hôm nay quậy một hồi như vậy, phần lớn mọi người đều đã biết tình cảm của ta và muội, thế còn chưa đủ à?"

"Không đủ," Tô Mạt nhỏ giọng nói một câu, "Tiểu Mạt đang định cưới hỏi đàng hoàng lấy tỷ tỷ về nhà."

"Ha, vậy trước tiên muội phải có một tòa nhà của mình mới có thể an trí tỷ tỷ." Tô Đồng khẽ cười.

"Tỷ tỷ, hôm này muội lập tức bảo Hồng Nhi mua một tòa ở kinh thành." Tô Mạt cười, "Tất nhiên sẽ không ủy khuất tỷ tỷ."

Khẽ búng cái trán Tô Mạt: "Tỷ tỷ sẽ chờ."

Sau khi Hoàng đế rời đi, ngươi tham gia cung yến cũng theo nhau rời đi.

"Tô gia không có hai đứa con gái như chúng mày." Nhìn nữ nhi theo mình cùng xuất cung, Tô Lê một trận hỏa khí.

"Bọn con cũng không có ý định quay về Tô gia." Tô Đồng bái một cái thật sâu với Tô Lê, "Con gái bất hiếu, chỉ sợ về sau không thể phụng dưỡng, cha hãy bảo trọng."

"Hừ." Tô Lê hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.

"A Đồng, ở ngoài ta và A Nham có một tiểu viện, nếu không ngại hai người bọn muội trước tiên có thể ở đó một hồi, chờ cho cha hết giận lại trở về."

"Đại ca, hai người muội và Tiểu Mạt... chẳng lẽ huynh không cảm thấy..." Nhất thời Tô Đồng không biết giải thích thế nào cho tốt.

"Việc này, ta là người thô kệch, không hiểu mấy thứ này. Bất quá ta biết A Đồng là người lý trí, nếu muội đã làm vậy thì nhất định có lý do của muội. Thích một người không hề sai." Tô Hành gãi ót, nói một loạt như thế.

"Đại ca, quả nhiên mới là người thấy được thấu triệt nhất." Khóe miệng Tô Đồng nhẹ cười.

"Cũng tàm tạm."

"Đại ca, cảm ơn huynh."

"Giữa chúng ta là thân huynh muội, còn cần nói tạ ơn gì nữa hay sao?"

"Vâng phải, vậy thì không nói lời cảm tạ nữa."