Đang là giờ nghỉ trưa, y tá và các bác sĩ đều kéo nhau về phía cantin, chỉ có Phó Thanh còn ngẩn người ngồi trong phòng làm việc, một tay xoay xoay chiếc điện thoại một tay gõ gõ cạnh ghế, khuôn mặt đầy suy tư, tóc mái bay bay che khuất ánh nhìn phía sau gọng kính.
Y tá đi qua tính gọi bác sĩ Phó đi ăn, nhìn thấy bầu không khí trầm lặng cũng quyết định từ bỏ, dạo này bác sĩ Phó thật sự rất dễ nóng giận.
Đã gần một tháng sau sự việc hôm đó, Khương Dục cứ thế mà im hơi lặng tiếng, thậm chí là trốn cô !
Màn hình điện thoại sáng lên, 24 tin nhắn gửi đi không trả lời, 15 cuộc gọi nhỡ bị từ chối.
Phó Thanh ngả đầu ra sau, tay xoa xoa trán, chẳng lẽ vì cô hơi gấp gáp nên dọa chết tên thỏ con này rồi ? Đừng đùa thế chứ, bản thể chính của anh ta còn là một tên chủ tịch kiêu căng không thèm sợ ai đấy !
Tuy nghĩ thế nhưng Phó Thanh vẫn có chút chột dạ, dù sao ở đây cũng không giống với thế giới thực của cô. Trong lòng Khương Dục mỗi lần tới khám chắc chắn đều xem cô như ác bá ức hϊếp con gái nhà lành, lần này thì triệt để hù chết người ta rồi.
Lại cầm điện thoại lên, nhìn ảnh đại diện tối om bên kia, Phó Thanh thật sự rất khó chịu ! Đây không phải phong cách của cô, đàn em cùng bạn học, những người ở thế giới thực tiếp xúc với cô điều biết tính cách Phó Thanh rất kiên định, cũng lười vòng vo, con người thẳng thắn, phóng khoáng, không phải là không biết cách lấy lòng ai, chỉ là cô tự tin vào năng lực cùng trình độ của mình.
Lần này đến đây vì muốn lừa Khương Dục, cô thậm chí còn dùng gần hết trí tuệ vào "thủ đoạn".
Kế hoạch ban đầu của cô là từ từ kí©ɧ ŧɧí©ɧ ý thức của Khương Dực, dùng lời nói, dùng tin nhắn, những hành động nhỏ, dần dần khiến anh buông bỏ đề phòng, sau đó hoàn thành nhiệm vụ, nhẹ nhàng vượt qua.
Nhưng hôm đó cô quả thực không biết mình làm sao, thấy anh có phản ứng, chính cô cũng cảm nhận được Khương Dục có chút cảm giác với mình, nên quyết định đẩy nhanh tiến độ, chưa gì đã mượn danh chữa bệnh đẩy ngã người ta, trực tiếp thủ giao với khẩu giao cho bệnh nhân.
Dù Khương Dục không nghi ngờ thì cũng sẽ nghĩ cô lẳиɠ ɭơ, hay cô gặp bệnh nhân nào cũng làm thế, thật quá oan ức !
Phó Thanh vò tóc mái, ném điện thoại lên bàn, thở dài nặng nề nhìn ra ngoài cửa sổ. Phong cảnh bên ngoài ô cửa đã là tiết trời cuối năm, những tán cây bị gió thổi mạnh mà lung lay rụng lá vàng, bên ngoài thế giới thực đã là bao lâu ?
Khóe môi nhếch lên, Phó Thanh cảm thấy mình thật buồn cười. Cô thậm chí chỉ là một đứa trẻ mồ côi, bên ngoài thế giới thực ngoài cái phòng trọ nhỏ xíu của cô, thì có ai đợi cô chứ ? Về sớm hay ở lại lâu hơn thì có gì khác nhau ?
Đáy lòng nhịn không được có chút chua xót.
Chắc cũng chỉ có mấy tên bác sĩ, nhà khoa học, cấp dưới của YM trông cô sớm chữa cho ông chủ của họ thôi, à còn cả gia đình của anh ta nữa, cảm động thật.
Cô không muốn ở chỗ này mãi, Phó Thanh có chút hối hận. Có lẽ nếu là người phụ nữ nào khác chắc sẽ làm tốt hơn cô, nhiệt tình hơn cô, thậm chí có thể mượn cơ hội tiếp cận với YM.
Chỉ là Phó Thanh sợ, cô sợ ở lại lâu hơn, đi qua từng bối cảnh, đem theo trí nhớ này, cô sợ mình sẽ đắm chìm ở đây, có lẽ xui xẻo hơn cả là có tình cảm với tên mặt lạnh này. Phó Thanh nhìn màn hình điện thoại tối om, cười khẽ, chỉ ở đây mấy ngày, đối diện với đôi mắt chân thành của ai kia, mà lí trí sắt đá của cô đã lo sợ đủ thứ rồi, tên thỏ con này nguy hiểm thật.
Không lẽ để hoàn thành nhiệm vụ liền bắt trói anh ta lại xong nhất quyết cưỡиɠ ɠiαи ? Phó Thanh nhíu mày, dù làm vậy được thật chắc chắn lúc trở về bên ngoài chỉ sợ tên chủ tịch mặt lạnh kia cũng sẽ hận chết cô, một đại nam nhân hết lần này đến lần khác bị trêu chọc, thậm chí là cưỡиɠ ɠiαи, nhục nhã cỡ nào.
Thấy điện thoại nhấp nháy rung lên, Phó Thanh vội chộp lấy, thế mà là mẹ cô gọi tới, vẻ thất vọng thoáng qua, Phó Thanh nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc rồi bắt máy.
Đồng hồ điểm 5 giờ chiều. Phó Thanh đứng dậy, vuốt lại nếp áo sơ mi xanh nhạt cẩn thận, nhìn bản thân trong gương, quần tây màu nâu dài thẳng tắp. Choàng thêm chiếc áo khoác dài, Phó Thanh cầm theo chìa khóa xe rồi tan ca.
Lúc nãy mẹ cô gọi chính là để hối thúc các vụ mai mối kia, bởi vì Khương Dục nên từ khi đến đây cô đã không ngừng từ chối hết mấy vụ gặp mặt mẹ cô bày ra, thậm chí dù có gặp cũng chỉ qua loa nói rằng không hợp, còn kể ra nhược điểm từng người, khiến gia đình cô cũng phải cạn lời, càng gấp gáp hơn.
Hôm nay mẹ gọi điện chính là đại diện gia đình mang theo sứ mệnh nhẹ nhàng khuyên nhủ, hỏi rằng cô thích đối tượng như thế nào.
Lúc ấy ánh mắt Phó Thanh lóe lên, không phải chỉ cần biến Khương Dục trở thành đối tượng của cô, thì mọi việc sẽ đường đường chính chính hơn rồi sao ?
Nghĩ xem, ăn vị hôn phu của mình là một chuyện đương nhiên cỡ nào !
Càng khiến cho tên nhát cáy kia yên tâm, cho anh một danh phận, anh liền thấy cô nghiêm túc, có lẽ sẽ không nghĩ cô chơi đùa với anh nữa.
Bà Phó nghe con gái nhẹ giọng, ấp úng bảo mình để ý con trai nhà họ Khương thì liền kích động không thôi, chưa đợi cô nói hết đã năm lần bảy lượt nói mẹ hiểu, mẹ hiểu, rồi dập máy. Đây là lần đầu tiên con gái thủ thỉ với bà đó nha !
Trong ấn tượng của bà Phó, con gái mình vô cùng tự lập lại lí trí, chưa bao giờ dựa dẫm hay thân cận cha mẹ như bà với ông Phó nhiều, lại không đặc biệt thích thứ gì, khiến bà rất khổ sở.
Lần này biết được đối tượng Phó Thanh thích, mặc kệ Khương gia tuy cũng tốt, nhưng chưa đủ tốt bằng nhà bà, nhưng bà Phó vẫn quyết tâm giúp con mình.
Nghĩ thế bà vui vẻ tìm cha Phó "trò truyện" về việc này.Dù sao bà cũng quyết định xem đây như con rể tương lai rồi !
Cha Phó cùng mẹ Phó cũng dần muốn bắt tay vào tìm hiểu kĩ con rể tương lai một chút.
Phó Thanh ngồi sau tay lái, cửa xe hạ xuống, gió biển thổi phần phật, cảm nhận được ngọn gió trong lành, nhìn khung cảnh bên ngoài, đáy lòng cô suốt mấy ngày qua mới thoải mái được hơn chút.
Chiếc điện thoại trên giá đỡ cạnh tay lái màn hình vẫn chưa kịp tắt. Tin nhắn gần đây nhất vừa được gửi đi, bên kia người nhận ava vẫn không sáng.
" Khương Dục, không phải tôi đùa giỡn anh, nếu anh không tin tôi sẽ chứng minh cho anh thấy. Lần trước thật xin lỗi, là do tôi thích anh, nên hơi nóng vội."
Phía sau gương xe, ánh mắt tinh ranh, Phó Thanh thấy vẻ mặt trong gương của mình mà nhịn không được cười to. Cô không sợ Khương Dục không đọc, tin nhắn này chỉ như một thông báo thôi.
Tôi đang đến, anh sợ thì đứng yên đi.
Chiếc xe phóng đi vun vυ't trên con đường dài, cây cối cũng lay động như đang hát mừng.
Không ai biết, tựa như bàn tay số mệnh đang dần đẩy hai tâm tư không rõ ràng đến gần nhau hơn.
.
.
.
____
Ad : Chắc là sắp bão bùng, năng suất quá.
Tui mà ra chương nhiệt tình như rep cmt chắc con dân cũng sẽ không bỏ đi dần.
Như bạn thấy, chương này không có thịt, chủ yếu là phát triển tuyến cảm xúc nhân vật, không muốn nội dung vô tri quá. Nếu bạn đang đợi thịt thì xin lỗi, hẹn chương khác vậy. Cám ơn mọi người.
.