Việt Linh Đế

Chương 117 Điên đảo

Ba con tẫn thú bị Minh Nhật nắm lấy dây xích buộc cổ dẫn đi. Mông trắng to vểnh lên, lắc qua lắc lại, theo vào phòng. Còn có Thiên Lan cũng vào theo.

Thấu Xương Tao Tô Tương Vân mắt chớp chớp khêu gợi nhìn Minh Nhật, nhỏ giọng nói, “Thỉnh chủ nhân đùa bỡn chúng tẫn súc a! Không bằng chủ nhân xem thử tiện súc khẩu kỹ, nếu là không được, cứ việc đem ra trách phạt.”

Minh Nhật thiêu động thấu xương quá lẳиɠ ɭơ con mẹ nó luôn tẫn hoàn, đem nàng đậu yêu thở hổn hển, nắm lấy tóc, kéo gần hắn dưỡng vật. Lúc này, đã giương cao như ngọn cờ, cứng như trường thương rồi.

Thiên Lan kế bên dặn, “Nếu mà làm gia không thoải mái, xem ta làm sao trừng trị ngươi.” Vừa nói, vừa bu sau lưng Minh Nhật hôn hít.

Thiên Lan là nô thϊếp, thân phận cao hơn sủng thú một bậc, vốn nàng cùng Thái Phượng có địa vị thấp nhất, nay như có đồ chơi mới, nên ra oai phủ đầu chút.

Minh Nhật cũng không cướp đi niềm vui nho nhỏ này của Thiên Lan, mà còn đang hưởng thụ Thấu Xương Tao khẩu kỹ. Thật là thoải mái.

“ô ô ô” tiếng Thấu Xương Tao phát ra âm thanh mê người.

Vương Tĩnh Oánh, Liễu Diệp Thanh cũng bò lại hai bên Minh Nhật, lấy bầu ngực sữa ép sát người hắn, mà còn cọ cọ vào.

Minh Nhật vuốt vuốt nhẹ mông hai nàng. Lúc nãy vết roi quất còn rõ ràng ra đấy, hắn hỏi, “Còn đau không?” Liễu Diệp Thanh vốn ít nói, giờ mới lên tiếng, “Tạ chủ nhân quan tâm, nói không phải, chứ chủ nhân ban nô tiên thật là quá nhẹ nhàng. Lúc trước khi chúng tẫn súc chịu nô tiên, gọi là thừa sống thiếu chết. Có mấy thiếu nữ đi cùng tẫn súc đã bị quất roi chết tươi ngay từ hôm đầu tiên.”

Vương Tĩnh Oánh ngắt, “Lúc trước là chuyện lúc trước, ngươi lại còn làm chủ nhân mất hứng.”

Liễu Diệp Thanh mới giật mình nói, “Tẫn súc biết tội, không nên làm chủ nhân mất hứng.”

Minh Nhật mắt lim dim hưởng thụ Thấu Xương Tao bú ɭϊếʍ, hai tay không ngừng vân vê xoa bóp mông hai nàng còn lại, cũng không rảnh mà bận tâm, lúc này, hắn có lẽ đã lên chín tầng mây rồi. “Không sao, không cần nhắc lại là được. Ta vốn thương hoa tiếc ngọc mà, thật không nỡ dày vò mỹ nhân như hoa như ngọc các ngươi.” Minh Nhật cười cười.

Thiên Lan nói, “Chủ mẫu luôn nói gia thật nhân hậu, quả không sai, nào có ai đối xử với tẫn súc như gia đâu nào.”

Vừa nói, vừa chồm ra trước mong Minh Nhật hôn môi một chút, hai tay bám lấy hắn không rời.

“nàng đây thật là còn tao hơn cả thấu xương tao đó chứ.” Vương Tĩnh Oánh thấy Thiên Lan chỉ mặc mỗi áo yếm, lại còn trễ xuống quá vυ', lộ ra hai núʍ ѵú hồng hồng, liên tục cạ sát Minh Nhật nên mới nói.

Thấu Xương Tao tuy không thể nói, nhưng đưa mắt ra vẻ đồng tình.

Minh Nhật lúc trước trải qua Thái Phượng bú ɭϊếʍ, cảm thấy đã rất tốt, dĩ nhiên là hắn chưa bao giờ hắn trải qua trước đó, nhưng cảm thấy thật thoải mái, đã là rất tốt rồi. Nhưng giờ mới biết, hàng dành cho hoàng đế, lại còn tốt hơn. Thấu Xương Tao làm hắn sướиɠ rên lên, chỉ muốn đem các nàng cho ȶᏂασ hết.

Hắn rút ra khỏi miệng Thấu Xương Tao, thuận tay, đem đè Liễu Diệp Thanh bò xuống, bắt đầu đâm vào, Liễu Diệp Thanh khẽ rên lên một tiếng, mắt nhắm lại có vẻ rất khoái hoạt, nàng chưa từng trải dươиɠ ѵậŧ to, lại cứng như vậy, “Tạ chủ nhân đùa bỡn, thỉnh chủ nhân cứ ȶᏂασ chết tẫn súc dâʍ đãиɠ đi.”

Minh Nhật thì lại không ngừng nhấp nhấp, thụt ra thụt vô, tiếng rêи ɾỉ không ngừng.

Thấu Xương Tao bú ɭϊếʍ đã xong, dạng chân quỳ kế bên, lưng ưỡn thẳng, hai tay chắp sau đầu, thở hổn hển, ngực phập phồng, dĩ nhiên là nàng thấy Liễu Diệp Thanh được ân sủng, cũng đã hưng phấn lắm rồi, phía dưới dâʍ ŧᏂủy̠ đã ướt hết cả, có điều chủ nhân không có sai bảo, nàng chỉ có thể chịu quỳ đó thôi.

Thật ra không chỉ nàng, mà Vương Tĩnh Oánh, cùng Thiên Lan cũng đã ướt đẫm cả. Tẫn súc, doanh kỹ, nô thϊếp, đầu phải trải qua huấn luyện, trong đó tất nhiên là có huấn luyện làm sao để dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra nhiều nhất, nhằm hầu hạ chủ nhân tốt nhất.

Minh Nhật lúc này đâu còn nghĩ nhiều, chỉ chuyên tâm ȶᏂασ Liễu Diệp Thanh trước mắt mà thôi.

Một lúc lâu sau, hắn mới bắn ra trong người Liễu Diệp Thanh. Thân hình nàng oằn lên, co giật vì sung sướиɠ, phải nói là nàng vốn là nhất đẳng tẫn súc, bất kể cái gì cũng là nhất đẳng, nhưng mà cơ thể nàng dẻo dai, sức chịu đựng dẻo dai, thật mà nói, chưa có ai làm nàng lêи đỉиɦ bao giờ. Tương đế thì lại càng không. Lúc bị Tương đế chơi, gì mà chỉ mới có mấy cai, đã phun ra rồi, nàng theo huấn luyện, cũng gải vờ rên lên vài tiếng, uốn éo thân mình, nhưng thật ra còn không kịp có cảm giác gì nữa.

Có khi Tương đế cũng nhận ra, nhưng nào dám thú nhận, mà lại thẹn quá thành giận, nói nàng kỹ thuật không thành thục, đem nàng ra cho hơn mười con ngao cẩu chơi cả nửa ngày, lúc đó nàng chỉ có đau xót, nhục nhã, làm gì có hưng phấn.

Nhưng bây giờ, Minh Nhật quả thật đã làm nàng sướиɠ rên lên, không còn cần phải giả vờ, mà lại còn phun ra thật nhiều, dưới mép l*и nàng, dâʍ ŧᏂủy̠ hòa cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã tràn cả ra, tạo thành dòng trắng trắng, sền sệt.

Lúc này, nàng mới sụi lơ, vô lực nằm bẹp xuống.

Vương Tĩnh Oành cùng Tô Tương Vân nhìn thấy Liễu Diệp Thanh biết nàng không giả, lòng thầm hâm mộ, nhưng cũng không quên trách nhiệm, bò lại mà liếʍ liếʍ l*и Liễu Diệp Thanh, hút lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ hòa cùng dâʍ ŧᏂủy̠, còn nói, “Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chủ nhân, không thể bỏ phí được.”

Minh Nhật lúc này thật khoái hoạt, nhưng hắn tất nhiên là không dừng lại tại đây, cười nói, “Bỏ phí tất nhiên là không thể, nhưng cũng không cần giành, ai cũng có phần.” Nói rồi, nắm dây, kéo cổ Vương Tĩnh Oánh lại.

Lúc này, Minh Nhật không còn vẻ ngạc nhiên, bất ngờ nữa, mà ngược lại, đã quen trước cảnh mỹ nữ tranh nhau liếʍ hút lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình.

Hắn hiểu đó là bổn phận các nàng. Lúc tân hôn, hắn lỡ phun ra sàn nhà, nên Thái Phượng phải liếʍ cho sạch cả canh giờ mới được ngưng, hắn còn thấy ngạc nhiên. Sau đó mới biết, doanh kỹ đều được huấn luyện tỉ mỉ, tuyệt đối nghe lời, đừng nói là tϊиɧ ɖϊ©h͙, đàm đãi, nướ© ŧıểυ, đều phải nuốt vào, mà còn phải tạ ơn đã ban thưởng cho nữa.

Nếu bây giờ, hắn phun ra một ngụm nước bọt, các nàng cũng sẽ tranh nhau mà nuốt lấy. Cái này, đã là huấn luyện trong xương rồi. Nếu các nàng không làm, thì hậu quả thật là không tưởng tượng nổi.

Lại nói đám tẫn súc mới không biết Minh Nhật, thường thường tuy là ba năm người hầu hạ một mình Tương đế, hoặc do Tương đế ban thưởng ai, thì hầu hạ người đó, nhưng chưa thấy ai chịu nổi qua một canh giờ, cũng không có ai làm Liễu Diệp Thanh lêи đỉиɦ được bao giờ. Nên các nàng giờ thấy Minh Nhật chơi Liễu Diệp Thanh đã xong, lại còn phun ra nhiều như thế, cứ ngỡ đã là xong rồi, nào đâu biết Minh Nhật đã nắm lấy dây xích cổ, kéo Vương Tĩnh Oánh lại, lấy cân đạp đầu nàng xuống, làm nàng mông chổng cao lên cao.

Hắn vươn tay, vỗ cái đét, rồi không nói không rằng, một lần nữa đút đi vào.

Thấu Xương Tao trợn tròn mắt ngạc nhiên, Vương Tĩnh Oánh cũng vậy, nhưng rất nhanh, lại mừng thầm trong bụng, chủ nhân hùng dũng như thế, lại đối xử với các nàng rất tốt, các nàng còn muốn gì hơn nữa. Rất nhanh cũng đã phối hợp với Minh Nhật, cũng rất nhanh hưng phấn tột độ, thân thể run lên, thở dốc.

Thiên Lan vốn đã rất nưng rồi, nay lại thấy một màn này, làm sao chịu nổi, nên cũng nắm lấy dây xích cổ, kéo Thấu Xương Tao lại, ra hiệu cho nàng lấy lưỡi liếʍ l*и mình.

Thấu Xương Tao cũng rất phối hợp, các nàng là nhất đẳng tẫn súc, có cái gì mà chưa trải qua, trợ hứng cho chủ nhân cũng nhiều, mà giúp chủ mẫu cũng không ít. Đừng nói Thiên Lan là nô thϊếp, chính các nàng tẫn súc với nhau cũng dùng lưỡi an ủi lẫn nhau không ít.

Rất nhanh trời đã tối, Minh Nhật ȶᏂασ xong bốn nàng, tối qua lại cũng lăn lộn không ít, nên rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, đầu gối lên ngực Thấu Xương Tao, tay ôm Thiên Lan gáy khò khò.

Thấu Xương Tao ra vẻ rất đắc ý, nay nhờ chủ nhân ȶᏂασ nàng cuối, nên mới được chủ nhân gối lên ngực mà ngủ.

Liễu Diệp Thanh, Vương Tĩnh Oánh thấy Minh Nhật đã ngủ, vội bò xuống giường. Theo lệ, tẫn súc là không được ngủ chung giường với chủ nhân đấy, chỉ có thể nằm dưới đất ngủ cạnh giường là vạn hạnh rồi. Lúc trước, không ít khi phải ngủ ngoài sương lạnh giá, hoặc bị đem ra ngủ với đám ngao cẩu trong l*иg, dạng nhục nhã gì cũng đã trải qua, nên giờ nằm dưới giường cũng không lấy làm lạ.

Nhưng Thiên Lan kéo các nàng lại, nói nhỏ “Chủ nhân tốt bụng, không để các ngươi nằm dưới đất đâu, chỉ khi nào có hai vị chủ mẫu thì các ngươi mới phải ngủ dưới đất. Chủ nhân cũng ban cho ta được ngủ trên giường ấm áp, không phải chịu đựng nền đất lạnh giá.”

Đám tẫn súc mới không tin vào tai mình, nhất là Thấu Xương Tao, vốn có chút đắc ý, nay nhanh đã tiêu tán mất.

Vương Tĩnh Oánh, cùng Liễu Diệp Thanh cười hạnh phúc, nằm cuộn tròn ôm lấy chân Minh Nhật, ngủ ngon lành.