Edit: Như Thanh
“Tỉnh rồi?” Đôi mắt đen dịu dàng nhìn cô, giọng nói trầm thấp mềm mại, đưa tay vén nhẹ mái tóc tán loạn của cô.
“A...... Mệt mỏi quá...... Thân thể thật trướng......” Trong giọng nói không tự chủ mang chút phàn nàn, Mạc Nghiên trừng mắt nhìn nam nhân.
“Vậy tôi bế em có được không?” Giọng nói trầm ấm mang theo ý cười, hơi thở nóng ấm nhẹ nhàng phun ở lỗ tai cô.
“Một mình tôi là được rồi.” Mạc Nghiên trừng mắt nhìn nam nhân, nhìn vào đôi mắt của hắn, không khỏi đem ánh mắt có chút nhẹ nhàng di chuyển, thần sắc giống như e lệ giống như ngọt ngào.
“Tôi chờ em ở ngoài, bữa sáng đã chuẩn bị xong.” Tiêu Mục Thần cúi người hôn Mạc Nghiên, quay người rời đi.
Mạc Nghiên vừa bước vào phòng ăn, trong nháy mắt tiếp nhận bốn luồng ánh mắt u oán, chỉ có Tiêu Mục Thần sảng khoái vui vẻ, cô cẩn thận ngưng thần xem xét, nhưng lại nhìn thấy mấy người ngươi một lời ta một câu, tựa như mới vừa cảm giác được chỉ là ảo giác.
“Các ngươi...... Đều không cần đi làm?” Mạc Nghiên tiếp nhận bộ đồ ăn Diệp Hàn Ngự đưa tới, nghi ngờ nói.
Đám người trầm mặc nhìn nhau một chút.
“A Thần, tôi nhớ công ty của cậu gần đây có một dự án cần xử lý, cậu không cần rời đi sao?” Mộc Trạch Uyên đẩy kính mắt, đôi mắt xanh lục hiện lên một tia nguy hiểm.
“Dự án kia tôi có thể ở nhà xử lý được. A Uyên, cậu không phải có một vụ kiện rất quan trọng sao, không cần chuẩn bị một chút hả.” Tiêu Mục Thần giương môi, dáng vẻ rạng rỡ khiến những người còn lại rất muốn hung hăng quất hắn.
“Vụ đó tôi không sai biệt lắm chuẩn bị xong.” Mộc Trạch Uyên nghiến răng nghiến lợi nói.
Ánh mắt Mạc Nghiên nghi hoặc chuyển qua trên người Diệp Hàn Ngự, liền thấy nam nhân nói nhỏ: “Tôi gần đây không có bất kỳ việc gì.” Ngụ ý chính là hắn rất nhàn.
Vừa đem ánh mắt chuyển qua Tư Đồ Dịch, Tiêu Mục Thần lại đột nhiên nói: “Dịch, tôi nhớ cậu hôm nay cùng viện trưởng bệnh viện thành phố B có cái hội nghị.”
Tư Đồ Dịch cầm khăn ăn lau cánh môi, con ngươi hẹp dài hiện lên tinh quang: “Hiện tại khoa học kỹ thuật mười phần phát đạt, có thể xử lý bằng video.”
“Vậy Cung Kỳ Diệp thì sao?” Mạc Nghiên nghi hoặc hỏi.
“Quân đội cho tôi nghỉ dài hạn, hi vọng tôi nghỉ ngơi thật tốt, dù sao trước đó quá mệt mỏi.” Cung Kỳ Diệp nhấp trà nói nhỏ.
Ở bên kia lừa gạt....... Rõ ràng là Cung Kỳ Diệp hắn tự cho mình nghỉ....... Người ta quân bộ đều hi vọng thượng tướng có thể đại phát lương tâm nhanh trở về....... Lại không thể ép hắn...... Miễn cho hắn tức giận...... Để tất cả huynh đệ luyện tập ngày đêm...... Đương nhiên nếu là an toàn quốc gia khẩn cấp yếu sự, Cung Kỳ Diệp sẽ lập tức xuất phát, nhưng còn lại việc nhỏ giao cho người phía dưới làm liền tốt.
Năm người nam nhân ánh mắt tương hỗ giao thoa, bầu không khí cứng ngắc mà khẩn trương, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng.
“Có đúng không...... Tôi phát hiện các người rất nhàn...... Buổi chiều tôi muốn đi mua gì đó, ai thuận tiện chở tôi một chút?” Mạc Nghiên hồ nghi nhìn xem mấy người, đột nhiên nghĩ đến mấy người thân phận bối cảnh, giải thích hợp lý bọn hắn thảnh thơi thời gian.
“Chúng ta đều có thể.” Vài người nhìn nhau vài lần và cùng nói.
“Không cần..... Tôi chỉ cần một người chở tôi thì được rồi.” Mạc Nghiên tức giận trợn mắt nhìn đám nam nhân. “Nếu Tiêu Mục Thần phải xử lý dự án, Mộc Trạch Uyên chuẩn bị án kiện, Tư Đồ Dịch chuẩn bị họp, Cung Kỳ Diệp phải thật tốt nghỉ ngơi, thế thì Diệp Hàn Ngự đi theo giúp tôi là được.”
“Tôi.......” Lúc Tư Đồ Dịch muốn nói cái gì, Mạc Nghiên câu lên môi đỏ nói nhỏ: “Cứ như vậy đi, các ngươi chậm rãi bận bịu, tôi đi trước chuẩn bị một chút. Bữa sáng ăn rất ngon, cám ơn các ngươi.”
Nhìn bóng lưng cô khuất dần, trong nháy mắt, bốn đạo ánh mắt sắc bén như ưng long, mang theo mười phần ngoan lệ sát khí hướng về Diệp Hàn Ngự.
“Tôi là vừa vặn không có chuyện gì......” Giọng điệu tuy rằng vô tội, nhưng ánh mắt lại để cho người ta hận ngứa răng.
“Nhớ kỹ phải bảo vệ tốt Nghiên Nhi!” Mộc Trạch Uyên nheo lại đôi mắt xanh lục, nửa bức hϊếp đạo.
“Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt Nghiên Nhi.” Diệp Hàn Ngự gật đầu, ngữ khí kiên định.