Mạc Nghiên Xuyên Sách

Chương 114: Tiện nhân không biết xấu hổ

Edit: Như Thanh

“Nghiên Nhi thử cái này một chút.” Tiêu Mục Thần kẹp lên lát cá sống đặt vào cái chén rỗng của Mạc Nghiên.

Tư Đồ Dịch nhướn mày, cũng kẹp một lát đặt vào trong chén nữ nhân. “Cái này cũng không tệ.”

“........ Cảm ơn, tôi có thể tự lấy được.” Mạc Nghiên không nói nhìn xem nam nhân ngươi thứ nhất ta một hướng.

Bỗng nhiên, Mộc Trạch Uyên dường như nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu nhìn Mạc Nghiên: “Nghiên Nhi, em biết người phụ nữ đứng bên cạnh Long Ngạo Thiên?”

“Ý anh là Diệp Linh?” Mạc Nghiên nháy mắt, nghi hoặc cùng Tiêu Mục Thần liếc mắt nhìn nhau. “Không quen...... Lần trước lúc cùng Tiêu Mục Thần ăn cơm gặp được hai người bọn họ, khi đó là lần thứ hai tôi cùng cô ấy gặp mặt.”

“Vậy lần đầu tiên thì sao?” Mộc Trạch Uyên lại hỏi.

“Ta nhìn thấy cô ấy loã thể nằm trên giường Long Ngạo Thiên.” Mạc Nghiên câu lên môi đỏ.

Mọi người im lặng trong chốc lát, đột nhiên, Tư Đồ Dịch che miệng cười khẽ. “Tôi thấy cô ta gọi em là chị, phốc!”

“Có lẽ tôi lớn lên tương đối thành thục.” Mạc Nghiên tức giận trợn mắt nhìn nam nhân, hồi tưởng lại trong tiểu thuyết Diệp Linh gặp được nam chính trong một lần tụ họp với bạn bè, khi đó cô ta đã có công việc ở bên ngoài, cho nên kỳ thật Diệp Linh lớn tuổi hơn cô.

“Cô ta nhìn già hơn em.” Diệp Hàn Ngự đột nhiên nói một câu.

Nghe được nam nhân, Mạc Nghiên khóe miệng không tự giác giương lên. “Ừm...... Tôi hẳn là trẻ tuổi hơn cô ta mới đúng.” Trong nháy mắt, Diệp Hàn Ngự nhận được ánh mắt khinh bỉ của mấy nam nhân.

“Nhưng điều kỳ lạ là....... Người phụ nữ đó dường như biết Nghiên Nhi...... Càng quỷ dị hơn là, ánh mắt cô ta nhìn chúng ta, giống như hận không thể đem chúng ta nuốt vào bụng vậy.” Cung Kỳ Diệp nhíu mày hồi tưởng.

“Ân...... Tôi cũng cảm nhận được, giống như có một con ruồi mắc trong cổ họng vậy, rất là khó chịu.......” Tư Đồ Dịch nhíu mày,gương mặt lạnh lùng có chút chán ghét.

Mạc Nghiên đáy mắt mang theo trêu tức nhìn xem đám người. “Có lẽ cô ta coi trọng nhóm các ngươi đấy.”

“Đừng....... Long Ngạo Thiên bọn hắn mắt bị mù, cũng không có nghĩa chúng ta cũng giống nhau.” đôi mắt xanh lục của Mộc Trạch Uyên hiện lên khinh bỉ cùng phiền chán.

“Nghiên Nhi đây là nói lời châm chọc sao?” Tiêu Mục Thần cười xấu xa.

“Không có nha......” Ánh mắt Mạc Nghiên chợt loé.

Đột nhiên, một tiếng hét từ xa truyền đến, cửa sương phòng trong nháy mắt bị một đạo tinh tế bóng người phá tan. “Các ngươi biết tôi là ai không...... Không cho phép cản tôi........”

Mạc Nghiên kinh ngạc nhìn người phụ nữ trong bộ quần áo lấp lánh đẩy ra người phục vụ tức giận lao về phía trước.

“Tiên sinh, thật xin lỗi quấy rầy các ngài, chúng tôi sẽ đưa cô ấy ra ngoài ngay lập tức.” Hai cái âu phục phẳng phiu nam nhân hoảng sợ tiến lên.

“Thả tôi ra....... Anh Diệp, anh quên em rồi sao, em là Ngô Phương Văn, hồi nhỏ em vẫn thường đến nhà anh chơi! Nghe nói hôm nay anh tới đây ăn cơm, cho nên em mới đến tìm anh, nhưng không nghĩ tới lại bị người không thức thời cản lại.” Người phụ nữ ủy khuất cong lên môi, khinh thường trừng người phục vụ bị cô hất ra.

“Không nhớ rõ.” Cung Kỳ Diệp nhíu mày, mặt không biểu tình nhìn người phụ nữ lạnh lùng nói.

Nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Ngô Phương Văn trong nháy mắt trắng bệch, tựa như thiên băng địa liệt, Mạc Nghiên xem thường trừng mắt nhìn Cung Kỳ Diệp, hoài nghi là nam nhân gây ra phong lưu nợ.

Một bên Diệp Hàn Ngự nhìn Cung Kỳ Diệp bị Mạc Nghiên hiểu lầm là hoa hoa công tử, hắn vui vẻ cười ra tiếng, đuôi lông mày mang theo vô tận giễu cợt. “Phốc xích.”

“Tôi thật sự cùng cô ta hoàn toàn không có quan hệ gì.......” Cung Kỳ Diệp mặt như phủ băng trừng mắt nhìn Ngô Phương Văn, mắt đen mang một ít ủy khuất cùng vô tội nhìn Mạc Nghiên.

Nhìn thấy Cung Kỳ Diệp cùng Mạc Nghiên mập mờ mắt đi mày lại, Ngô Phương Văn ghen tỵ cả giận nói: “Anh Diệp, gần đây anh không trả lời tin nhắn của em, sẽ không phải cũng là bởi vì người phụ nữ này chứ?”

Nhìn thấy sự ghen ghét của Ngô Phương Văn lan đến bản thân, Mạc Nghiên không nói thu hồi ánh mắt, trầm mặc uống trước bàn trà nóng.

Khuôn mặt mỹ lệ cùng tư thế tao nhã của Mạc Nghiên càng khiến cô ta xấu hổ và bối rối hơn, Ngô Phương Văn ngăn không được trong lòng càng phát ra tràn đầy lửa giận. “Tiện nhân ngươi là chột dạ sao?”

Ngô Phương văn không che đậy miệng lời nói, làm cho nam nhân nhóm nhíu mày lại, hai con ngươi mang theo vô tận lạnh lẽo, khí tràng trong nháy mắt cường đại khϊếp người, không khí băng giá như luyện ngục ngay lập tức tràn ngập khắp phòng bao.

“Kéo ra ngoài.” Mộc Trạch Uyên lạnh lùng mở miệng, thanh âm không có nửa điểm nhiệt độ, ngoan lệ ánh mắt bắn về phía hai người phục vụ.