Edit: Như Thanh
Ngô Phương Văn bị âm thanh quát tháo của Tư Đồ Dịch làm kinh ngạc một chút, nói năng lộn xộn: “Tôi...... Tôi không phải cố ý, ai bảo anh ta đứng trước mặt người phụ nữ này.”
Mạc Nghiên lo lắng nhìn Tiêu Mục Thần, thoáng chốc đỏ cả vành mắt: “Tiêu Mục Thần anh không sao chứ?”
“Không có việc gì, nhiệt độ trà không phải rất cao, được rồi, Nghiên Nhi em đừng khóc.” Ngón tay cái thô ráp lau nước mắt cho người phụ nữ.
Tư Đồ Dịch nhíu mày tiến lên bắt bên vai không bị thương của Tiêu Mục Thần, sắc mặt xanh xám ra lệnh: “Cậu đi với tôi xối nước lạnh.”
Nhìn xem hai người biến mất tại trong phòng tắm, Mạc Nghiên giận tái mặt,đi đến trước mặt Ngô Phương Văn đang luống cuống: “Mình đuổi không kịp nam nhân cũng đừng có giận chó đánh mèo người khác, làm sai sự tình không bằng trước tỉnh lại một chút mình, không muốn để người khác biết ngươi Ngô gia tiểu thư không hiểu giáo dưỡng.”
“Cô cho rằng cô là ai, tại sao lại ở nơi này giáo huấn bản tiểu thư...... Ngô.” Gương mặt xinh đẹp trong nháy mắt trở nên có chút dữ tợn buồn nôn, lúc đang muốn tiếp tục phun ra ác ngôn, bị hai người phục vụ kéo ra ngoài.
Mạc Nghiên không vui nhếch môi, lạnh lùng nhìn Cung Kỳ Diệp, quay người đi vào phòng tắm.
“Cậu nên kiểm điểm một chút, nếu thật là thích Nghiên Nhi, vậy cậu phải ngăn cản động tác của người phụ nữ kia trước khi nguy cơ phát sinh, mà không phải tùy ý cô ta ở trước mặt Nghiên Nhi giương oai.” Mộc Trạch Uyên đẩy kính mắt, đôi mắt xanh lục phía sau cặp kính hiện lên vẻ lo lắng.
Diệp Hàn Ngự đáy lòng trầm xuống, giống như có một khối đá lớn đặt ở trong lòng........ “Mấy người chúng ta cũng không bảo vệ tốt Nghiên Nhi, nếu là vừa rồi A Thần không ngăn được nên làm sao xử lý........ Ha, làm sao ta lại cảm thấy chúng ta có chút vô dụng......”
“Thế nào rồi?” Mạc Nghiên vừa tiến vào phòng tắm liền nhìn thấy Tiêu Mục Thần cởi ra áo sơmi để lộ thân trên rắn chắc, tiến lên xem xét, bị giội đến trên lưng có chút phiếm hồng.
“Còn tốt, may mắn nước trà nhiệt độ không nóng lắm.” Tư Đồ Dịch thở ra một hơi.
“Anh thật ngốc, vì sao muốn thay tôi ngăn lại chứ, ô ô.....” Mạc Nghiên thả lỏng thân thể đang căng thẳng, nước mắt vừa mới kiềm lại được lại trào ra, nước mắt như từng hạt ngọc rơi xuống.
“Bởi vì em là người phụ nữ của anh, anh đương nhiên phải bảo vệ em.” Tiêu Mục Thần ôm lấy cô, giữa lông mày có chút bất đắc dĩ đồng thời lại có vô tận ôn nhu cùng cưng chiều, cực nóng môi mỏng từng cái hôn lên mặt, chóp mũi, môi đỏ cùng cái cổ trắng như tuyết, l*иg ngực rộng rãi mang đến cho người phụ nữ mười phần cảm giác an toàn.
Lời nói của Tiêu Mộ Thần khiến Mạc Nghiên sững sờ, nước mắt càng lúc càng tuôn rơi, trái tim giống như bị xúc động, giống như có một cây lông vũ nhẹ nhàng lướt qua trái tim cô, chạm đến nơi mềm mại nhất nơi đáy lòng, cô tựa vào trong ngực Tiêu Mục Thần, nước mắt từng giọt nóng hổi rơi xuống, làm ướt người hắn.
“Ngoan, Nghiên Nhi em đừng khóc,em khóc làm trái tim tôi đau.” Tiếng nức nở của Mạc Nghiên ôm chặt lấy trái tim của hắn, khiến hắn khó thở, hắn ôm cô chặt hơn một chút, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi.
Khi trà nóng dội về phía Mạc Nghiên, hắn mới biết được, hoá ra trên đời này, thật sự có người hắn bảo vệ và trân trọng, ngay cả khi cô rơi nước mắt cũng cảm thấy trái tim mình cũng quặn đau, rốt cuộc là hắn đã yêu người phụ nữ trong ngực vào lúc nào..... Ngay cả bản thân hắn cũng không biết mình đã trầm luân từ bao giờ.
Lời nói của nam nhân khiến Mạc Nghiên mím đôi môi đỏ mọng, trong giọng nói không tự giác pha chút nũng nịu, đôi mắt đẫm lệ phát ra ánh sáng long lanh. “Ô ô....... Tâm làm sao đau được, anh gạt người.......”
“Đúng..... Đúng...... Anh là gạt người.......” Một nụ cười bất đắc dĩ hiện lên trên môi của hắn, Tiêu Mục Thần cưng chiều nhìn cô, trong mắt tràn ngập ý cười.
Tư Đồ Dịch cau mày nhìn Tiêu Mục Thần cùng Mạc Nghiên ngọt ngào ở chung, mí mắt rũ xuống, khẽ thở dài bước ra phòng tắm,để lại không gian riêng tư cho hai người.
“A Thần không sao chứ?” Cung Kỳ Diệp đứng dậy tiến lên.
“Cậu ta không sao.” Tư Đồ Dịch nhẹ gật đầu với ba người, phát giác những người khác đối bên trong mang chút nghi hoặc. “A Thần cũng thích Nghiên Nhi,thời điểm hôm nay cậu ta lúc nào cũng chú ý đến Nghiên Nhi, đến lúc cậu ta nhận thấy người phụ nữ kia động thủ với Nghiên Nhi, cũng có thể thấy được cậu ta dành nhiều tình cảm cho Nghiên Nhi nhiều hơn so với chúng ta nhiều lắm…....
“A, mặc dù cậu ta thích Nghiên Nhi so với chúng ta muộn một chút, nhưng cậu ta lại sớm một bước so với chúng ta có được tình cảm của Nghiên Nhi ......” Tư Đồ Dịch tự giễu cười một tiếng,vẻ mặt bất lực chua xót.