Editor: Dâu
"A~...ưʍ..."
Cúc huyệt căng chặt đến cực hạn, từng luồng cảm giác đau đớn đánh úp lí trí, mắt hạnh phiếm hồng, móng tay bấu chặt cánh tay anh, ý đồ đẩy anh ra, lại không có cách nào lay động.
"Hừm...ngoan...cảm nhận bọn anh ..."
Cung Kỳ Diệp cúi đầu , nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng ngời của cô, đôi môi mỏng nhẹ nhàng xoa xoa môi cô, ngón tay đè lên âm hạch sưng đỏ, ngón tay rảnh rỗ xoay xung quanh rốn của cô.
Có cảm giác nhột nhạt từ phía sau truyền đến, đôi môi mỏng chậm rãi hút hôn từ gáy đến vành tai, vành tai nhuốm màu hồng gợϊ ȶìиᏂ, ánh mắt Tiêu Mục Thần càng ngày càng sâu.
Anh há miệng bao lấy toàn bộ vành tai mềm mại, hàm răng cắn lấy xương tai, hưởng thụ tiếng rêи ɾỉ mê người, côn ŧᏂịŧ dưới thân càng ngày càng sưng tấy, anh xấu xa đẩy xuống. Cơ thể mềm mại trong vòng tay anh run lên, nước ừng ực rỉ ra, làm ướt ga trải giường.
"ô ô... cho em...mau làm em..."
Nơi mẫn cảm bị anh chế trụ, một cảm giác thoải mái mạnh mẽ cuốn theo tứ chi, thân thể thành thực phun ra thủy triều, Mạc Nghiên mê muội chủ động hôn cánh môi anh.
"Hừm, lại phun ra rồi ... Nghiên nhi đã trở nên nhạy cảm hơn rồi! Gọi anh trai nghe thử xem, bọn anh sẽ cho em..."
Cánh tay màu đồng vươn ra từ phía sau cọ xát cặp tuyết nhũ, bộ ngực trắng noãn tràn ra khỏi ngón tay, còn có chút hồng vì bị véo và sưng lên, những cơn đau đớn xen lẫn kɧoáı ©ảʍ tràn từ ngực xuống toàn thân.
Cặp thỏ trắng lơ đễnh nảy lên đáng thương trên không trung, bị Cung Kỳ Diệp bóp chặt cọ cọ trong lòng bàn tay.
Tận hưởng sự vuốt ve của người đàn ông dành cho mình, cô chủ động xoay eo, mυ'ŧ lấy cây gậy và không muốn rời khỏi chúng, cô ôm lấy cánh tay của người đàn ông và cố gắng nuốt cây gậy vào sâu hơn.
Hai người dùng lòng bàn tay ôm chặt lấy vòng eo cô để ngăn chuyển động của cô.
"ô...aaa... nhanh lên! Đừng bắt nạt em..."
Mạc Nghiên đôi mắt đỏ lên thống khổ, trông rất đáng thương, bàn tay nhỏ bé của cô kéo cánh tay của họ ra, hy vọng họ có thể cử động, để giảm bớt ngứa ngáy trong người.
"Em có biết hiện tại của bọn anh muốn làm gì không?" Tiêu Mục Thần nhéo cằm, xoay mặt cô về phía anh, nói với đôi mắt u ám đang xem xét biểu hiện của cô.
Có thể cô không biết lúc này trông cô ấy quyến rũ đến mức nào. Mắt hạnh ngấn lệ thi nhau rơi nước mắt khiến người ta chỉ muốn đè cô xuống dưới ,à hung hăng cắm thật mạnh. Tốt nhất là nên cắm cô cho đến khi cô khóc kêu anh trai hoặc chồng.
"Anh muốn hung hăng làm em!" Cung Kỳ Diệp thì thào, ngậm lấy vành tai cô.
"a~..." Mạc Nghiên khóc như mưa, nhìn họ với đôi mắt đẫm lệ, nhưng những gì cô nhận được là một nụ cười xấu xa.
"Vậy Nghiên nhi phải ngoan ngoãn gọi bọn anh là anh trai hoặc chồng!"
Tiêu Mục Thần nhẹ nhàng chải tóc, đặt lên khóe môi cô một nụ hôn, trầm giọng nở nụ cười, anh tách cánh mông tuyết của cô, đặt qυყ đầυ vào cửa cúc huyệt, lại dừng lại để thưởng cho cô một chút ngọt ngào.
Sự ngứa ngáy trong cơ thể tiếp tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ham muốn chồng chất lên từng lớp. Hành động của cô đều bị anh giữu lại. Cô bị bọn anh ức hϊếp đến khóc nức nở: "Anh trai ... chồng ơi... làm ơn ... làm ơn ... Mau làm em... "
"Hừm! Muốn anh làm ở đâu? "
Cung Kỳ Diệp cười nhẹ, đôi mắt đen lóe sáng mang theo ý định xấu xa.
"Tiểu huyệt cùng… a, chồng nhanh lên, cắm vào tiểu huyệt… a!"
Lời vừa dứt thì côn ŧᏂịŧ trước sau đồng thời đều rút ra, rồi sau đó đâm thật mạnh, nếp gấp bên trong hoàn toàn căng ra.