Editor: Dâu
Ngay khi nước mắt vui mừng trào ra, ngay lập tức bị Tiêu Mục Thần mυ'ŧ lấy, bàn tay to nóng bỏng bao phủ hai luồn tuyết sữa, đầu ngón tay trêu đùa hai cánh hoa anh đào đỏ mọng của cô, người trong lòng run rẩy, cánh mông tròn trịa vểnh lên.
"Hừ… Thần… sâu quá!"
Cung Kỳ Diệp“khoan khoái” rời khỏi lưỡi, buông tha cái miệng nhỏ, Mạc Nghiên đột nhiên kêu lên, móng tay xẹt qua cánh tay anh.
"Đừng như vậy ... Hừm ... Đừng chạm vào ... Diệp ... Làm ơn ..."
Nước mắt trong suốt như pha lê không ngừng rơi, cô cố gắng cúi đầu để che đi vùng nhạy cảm nhưng lại bị bàn tay của Tiêu Mục Thần đưa vào, cô ngửa cổ rêи ɾỉ, lộ ra cái cổ trắng như tuyết trước mắt người đàn ông, giống như một con cừu non bị gϊếŧ thịt, mà người đi săn chính là người đàn ông của cô.
"Ngoan, ngoan, Nghiên nhi mất trí nhớ lâu như vậy đều không có yêu thương bọn anh, có phải là rất muốn côn ŧᏂịŧ… Há cái miệng nhỏ ra, để tiểu đệ phía dưới làm em!"
Giọng nói trầm thấp gợi cảm không ngừng phun ra, Tiêu Mục Thần nhấc chân cô lên, Cung Kỳ Diệp nắm lấy cổ chân và đặt lên vai anh.
Bởi vì tư thế này, Mạc Nghiên đã ngã vào trong vòng tay của Tiêu Mục Thần, lại tiện nghi cho hai người, côn ŧᏂịŧ có thể nhét vào hoa huyệt trước sau một cách thuận lợi hơn.
Chỗ tiếp giáp một mảnh lầy lội, dâʍ ɖị©ɧ ào ạt bị côn ŧᏂịŧ đập vào phát ra tiếng “bạch bạch bạch”.
"a a ... căng quá ... sắp ra rồi ...ô ... nhẹ một chút, bảo bảo..."
Cây côn ŧᏂịŧ đâm vào cổ tử ©υиɠ, những nếp gấp quấn quanh thân gậy, khi rút ra vẫn có thể thấy một chút vách thịt đỏ tươi bị xé ra, tham lam hút lại như không muốn nó rời đi.
"Sẽ không, Dịch nói thai nhi rất ổn định, đứa nhỏ sẽ ngoan ngoãn đúng không? Mẹ con đói quá, cần ăn thanh thịt của baba." Tiêu Mục Thần nhẹ nhàng ấn bụng dưới, vừa vỗ về vừa nói với đứa bé.
Cảm giác xấu hổ dâng trào, hai má đỏ bừng, Mạc Nghiên lắc đầu nguầy nguậy, hai tay bịt chặt lỗ tai như chuông, không muốn nghe thêm lời nói dâʍ đãиɠ của anh nữa.
"Hừm! Nghiên nhi thế này thật đáng yêu, lại làm anh muốn bắt nạt."
Ngón tay Cung Kỳ Diệp nhéo nhéo tiểu huyệt sưng tấy, ngón giữa rảnh rỗi ấn vào tiểu huyệt, người trước mặt nhất thời thất thố, liền lấy hai tay che kín.
"ô ..."
Khuôn mặt lạnh lùng nhuốm màu du͙© vọиɠ, Cung Kỳ Diệp đâm côn ŧᏂịŧ vào cổ tử ©υиɠ, sau đó hơi rút ra, sau đó liên tục cắm vào, côn ŧᏂịŧ cắm vào phía sau cũng không nhường một tấc bởi vì cúc huyệt đánh vào chỗ sâu không có ngăn trở, Tiêu Mục Thần ôm eo nhỏ, côn ŧᏂịŧ dày dài đi vào sâu hơn, qυყ đầυ đυ.ng vào tử ©υиɠ vị trí đi ngang thành ruột.
"Đủ ... thật sự đủ rồi ..."
Kɧoáı ©ảʍ nhân đôi khiến cô điên cuồng lắc lư đầu, mỗi lần đâm vào lỗ huyệt trước sau, như muốn căng ra, tiếng hét mắc kẹt trong cổ họng không thể nào thoát ra được. Thanh thịt hoàn toàn chăm sóc tất cả các lỗ nhỏ, mép và góc của qυყ đầυ đang cọ sát vào thành bên trong, kɧoáı ©ảʍ vô tận quét qua.
"Nghiên nhi lại lừa dối… Cái miệng nhỏ của em không phải nói như vậy!"
Cung Kỳ Diệp bật cười, đầu ngón tay áp lên cái bụng phẳng lì, thân dưới lại áp đầu vào trong, giọng nói quyến rũ như mật khiến trái tim cô run lên, và côn ŧᏂịŧ tấn công ngày càng dữ dội hơn.
"Ừ ... Ha ... Diệp... Thần... Không ..."
Anh rũ mắt nhìn xuống người dưới thân đang đắm chìm trong ái dục, đôi mắt ngập nước, theo động tác đưa đẩy rơi xuống từng giọt nước mắt, chọc người yêu thương.
"Còn chưa! Bọn anh còn chưa được ăn no đâu!"
Tiêu Mục Thần vén tóc cô, cúi đầu hôn lên cần cổ trắng nõn, đầu ngón tay anh từ cúc huyệt đi dọc theo đường cong xinh đẹp, ngón tay dày và dài dán sát vào gậy thịt cùng nhau đi vào.
Sự quyến rũ của cô vì bọn họ mà nở rộ, sao có thể dễ dàng buông tha bảo bối trong miệng!