Mạc Nghiên Xuyên Sách

Chương 374: Tham ăn (H)

Editor: Dâu

Cánh cửa được mở ra từ bên ngoài, tiếng mở cửa cực kỳ nhỏ, dây thần kinh phản ứng nhiều năm liền khiến Cung Kỳ Diệp mở mắt ra, đôi mắt lạnh lùng nhanh chóng bắt gặp một bóng dáng mảnh mai, giây tiếp theo đã biến thành một vũng nước, nhu tình nhìn cô, chậm rãi khép mắt lại.

Tiếng sột soạt cọ xát của vải vóc càng lúc càng gần, trái tim đập mạnh và nặng nề, bàn tay mềm mại mát lạnh chạm vào làn da nóng bỏng của anh, anh vừa vặn đè nén âm thanh an ủi trong cổ họng, du͙© vọиɠ dày đặc nơi bụng dưới đã thành thật ngóc đầu!

Khi Nghiên nhi lột bỏ qυầи ɭóŧ của anh, côn ŧᏂịŧ của anh chào đón cô một cách mạnh mẽ, khao khát được vuốt ve từ đôi bàn tay nhỏ bé ấy.

Lòng bàn tay mềm mại bao bọc lấy thân gậy, tầng tầng lớp lớp vách thịt giống như có hàng ngàn cái miệng nhỏ nhắn chủ động ngậm lấy gậy mυ'ŧ, anh mở to hai mắt như màn đêm, hai cụm lửa dục hừng hực, nhìn chằm chằm vào Mạc Nghiên quyến rũ phập phồng trước mặt.

"Thoải mái sao?"

Giọng nói trầm thấp mang theo nụ cười, Mạc Nghiên dựa lòng bàn tay vào đùi anh để chống đỡ cơ thể, cố gắng nuốt thêm thân gậy, Cung Kỳ Diệp cũng phối hợp với cô.

"Ư…thoải mái quá…Diệp, cho em!"

Cung Kỳ Diệp cắn môi cô, trong mắt tràn đầy vui sướиɠ, bàn tay tinh xảo của cô ôm lấy cổ anh, miệng nhỏ ngượng ngùng ngậm lấy môi của anh.

"Hừm! Tiểu huyệt trở nên tham lam từ khi nào vậy?"

Cung Kỳ Diệp nhếch môi cười, dùng lòng bàn tay ôm lấy eo nhỏ của cô, nâng lên hạ xuống, đánh vào cái miệng nhỏ nhắn thật sâu, dùng cây gậy cứng rắn cắm vào thân thể, lỗ hoa chật hẹp càng lúc càng tăng tốc, dịch tình trào ra.

"Không cho nói...a a a...sâu một chút..."

Ái dịch ùng ục trào ra từ âʍ ɦộ đỏ tươi, côn ŧᏂịŧ dày cộp thọc sâu vào âʍ ɦộ mỏng manh mở to khiến nơi giao nhau của hai người hỗn loạn.

"Không đủ sao? Còn muốn nghĩ những người khác cắm tiểu huyệt em? Hả?"

Anh liếc mắt một cái, trong mắt càng ngày càng nguy hiểm, môi hơi hơi mở ra cắn lấy vành tai của cô, ánh mắt rơi vào thân ảnh của Tiêu Mục Thần phía sau.

Đầu ngón tay của anh từ từ di chuyển xuống lưng, cuối cùng dừng lại trên lỗ nhỏ phía sau cô, kɧoáı ©ảʍ trong cơ thể lập tức tuôn ra như thủy triều, hai chân vô thức kẹp chặt eo anh.

"a a... Em thực sự muốn ... Diệp ..."

Mạc Nghiên nức nở quyến rũ, cơ thể cô trở nên nhạy cảm hơn nhờ ảnh hưởng của nhiều loại thuốc, sự chạm vào đầu ngón tay của anh khiến cô nhạy cảm phun ra thủy triều.

Đầu ngón tay điểm bên trong, bắt đầu tham lam mở cái miệng nhỏ nhắn, cố gắng nuốt lấy đốt ngón tay của anh.

Chỉ thấy Cung Kỳ Diệp không có ý tốt cười, nhìn Mạc Nghiên đang khóc trong vòng tay của mình, anh gỡ các đốt ngón tay từ cúc huyệt ra, cũng dừng lại đưa đẩy côn ŧᏂịŧ.

"Sao anh không nhúc nhích! Ưm ... nhanh lên, nhanh lên!"

Mạc Nghiên tức giận khiển trách, ra lệnh, nhưng thấy anh chỉ cười không động, vừa định tiếp tục liền bị chiếc lưỡi dài của anh hôn cướp đoạt đi.

Hơi thở và dịch thể trong miệng, ý thức của cô càng lúc càng mờ mịt, cô đang đắm chìm trong kỹ năng hôn điêu luyện của anh, đột nhiên cô mở to hai mắt, chỉ cảm thấy cúc huyệt đau nhói, la hét thì bị Cung Kỳ Diệp dùng môi chặn lại.

"Nghiên nhi, không thể bên này nặng bân này nhẹ, nhìn xem… cúc huyệt của em cầu được yêu thương kìa!"