Editor: Dâu
"Nghiên nhi thoải mái đến phun rồi!"
Tiêu Mục Thần cười khúc khích, anh đẩy Mạc Nghiên về phía trước và ngồi lên người Cung Kỳ Diệp, hai tay ôm lấy vòng eo thon thả của anh, lắc hông cắm dữ dội, anh dựa vào lưng tuyết mà tham lam mυ'ŧ vào da, để lại ấn kí màu hồng nhạt.
Tấm lưng vững chắc chống đỡ thân thể Mạc Nghiên, Cung Kỳ Diệp nhìn chằm chằm người trong vòng tay của mình, đem côn ŧᏂịŧ cắm vào hoa đế, qυყ đầυ ọ vào cổ tử ©υиɠ hẹp hòi.
"A~… lại đến!"
Mái tóc đen hơi xoăn bay múa trong không khí, đôi tay mảnh khảnh nắm lấy cánh tay anh, miệng hơi hé mở không ngừng tràn ra dịch thể trong suốt, hai má ửng hồng tràn đầy đau đớn cùng vui sướиɠ.
"Sao em nhạy cảm vậy… bọn anh còn chưa bắn ra!"
Ngón tay thuần thục vuốt ve môi cô, đột nhiên kẹp chặt lấy cái lưỡi, cạy hàm răng, hết lần này đến lần khác cào cấu thành thịt, khuấy loạn hết lần này đến lần khác, Cung Kỳ Diệp đưa đầu lưỡi liếʍ nước bọt chảy ra từ khóe môi.
"Ừ! Thật đáng thương ... tiểu huyệt sắp bị chúng ta thao hỏng rồi ..."
Tiêu Mục Thần nhíu mày nói, nhưng giọng điệu lại mang theo ý xấu.
"ô ô...... cho em! Bằng không em đi tìm Dịch, Uyên, Ngự ..."
Ánh mắt tán tỉnh mang theo chút oán hận, cô túm tóc người đàn ông, ý định tránh khỏi cái ôm ấp, lại không biết lời nói hoàn toàn chọc giận hai con thú dữ.
"Mèo con tham ăn, hai bọn anh còn chưa đủ sao?"
Đôi mắt Cung Kỳ Diệp lóe lên tia u ám, anh há miệng cắn cổ cô, giống như một con dã thú đang nắm lấy phần da thịt mỏng manh nhất, dùng hai tay véo cô một cái thật mạnh, côn ŧᏂịŧ xông lên điên cuồng trong lỗ thịt mẫn cảm, vách thịt nóng hổi bao gồm cả thân gậy và rãnh cúc huyệt, giây tiếp theo liền cắm vào không thương tiếc.
"A, a, nhanh quá ... đừng ... chậm lại... Em sai rồi, sai rồi ... Em chỉ muốn anh... Em chỉ muốn Diệp và Thần làm em... a~ ... "
Sự ra vào dữ dội đưa cô lên đến đỉnh điểm. Cô cảm thấy một dòng kɧoáı ©ảʍ bất tận trong người, lan tỏa khắp cơ thể dọc theo tứ chi và cơ thể. Người đàn ông điên cuồng đâm lộng, những lỗ nhỏ phun ra nước như không tự chủ được. Cô lắc đầu , thổn thức và rêи ɾỉ, giọng nói đầy quyến rũ tiếp tục chạm vào trái tim họ.
"Chậc, Nghiên nhi chọc giận cả hai chúng ta… Đã quá muộn, bây giờ đốt lửa rồi, bọn anh phải tìm cách dập lửa!"
Ánh mắt Tiêu Mục Thần lộ ra vẻ nguy hiểm, động tác càng lúc càng nhanh, phối hợp với động tác của Cung Kỳ Diệp vào cúc huyệt của cô.
Vòng eo eo hẹp, người dưới thân đang gào thét rêи ɾỉ, anh nhẹ nhàng trấn an cô.
Tiểu huyệt chật hẹp nuốt chửng lấy côn ŧᏂịŧ, anh cảm giác được hoa huyệt co rút điên cuồng, tiếng kêu của người trong vòng tay càng thêm quyến rũ, thân thể run rẩy cố gắng thoát ra, giây tiếp theo đã bị anh đè chặt.
"A~ a a… sắp hỏng rồi… đừng làm vậy…"
Đôi môi đỏ mọng không ngừng khóc nức nở, Tiêu Mục Thần ân cần nói: "Nếu muốn bọn anh bắn. .. phải cho em nếm chút ngon ngọt đã ... "
Hai tay nhéo nhéo đầṳ ѵú của cô, dòng sữa mềm mại tràn ra từ ngón tay anh, sữa trắng như tuyết dính đầy dấu tay đỏ tươi, làn da trắng như tuyết che kín dấu hôn, lộ ra ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ.
"A~ a a... nhanh quá ... Thần ... Diệp ..."
Đôi chân thẳng tắp có lúc kẹp chặt eo của Cung Kỳ Diệp, có lúc duỗi chân co quắp ngón chân lại, móng tay cắm sâu vào lưng người đàn ông. Những dấu vết trầy xước, những giọt nước mắt sung sướиɠ rơi xuống, cô hoàn toàn chìm đắm trong kɧoáı ©ảʍ do hai người mang lại cho mình, không thể tự giải thoát cho mình.
"Hừ… há cái miệng nhỏ bên trong… nuốt hết vào!"
Bờ mông nhỏ hẹp điên cuồng lắc lư, cùm người cô lại, đút hết côn ŧᏂịŧ vào rồi rút ra cho đến khi qυყ đầυ chỉ cắm nhẹ vào cửa huyệt, rồi đâm mạnh vào, cả người cô run lên và la hét điên cuồng.
"A a a…"
Bọn họ đâm vào nơi sâu nhất, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng điên cuồng bắn vào trong cơ thể cô, cô rêи ɾỉ kêu gào, thân thể không ngừng vặn vẹo giãy dụa, nhưng bị bọn họ đè lại, côn ŧᏂịŧ run rẩy lay động tích lũy mấy ngày nay đem toàn bộ phun hết vào bên trong.
Tiểu huyệt phun ra dâʍ ŧᏂủy̠ một cách điên cuồng, lại bị côn ŧᏂịŧ chặn lại, một tia dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt phun ra làm ướt đẫm quần áo của Cung Kỳ Diệp, anh nhìn chằm chằm vào con ngươi lơ đãng của Nghiên nhi, đầu ngón tay nhéo nhéo hoa môi, lại nhìn thấy thân thể cô run lên, thủy triều trong suốt không ngừng phun ra, cuối cùng bắn ra chất lỏng màu vàng nhạt, cuối cùng ngất đi trong vòng tay của bọn họ.
"Ừm ... cư nhiên bị làm đến đi tiểu ... Cũng may Nghiên nhi ngất đi, nếu không ..."
Tiêu Mục Thần nhìn côn ŧᏂịŧ vẫn dựng đứng, sau đó nhìn người đã ngất đi, bất lực nói.
Nếu Nghiên nhi tỉnh táo và biết chuyện gì đang xảy ra, cô sẽ không bỏ qua cho bọn anh.
"Để tôi dọn dẹp cho Nghiên nhi... Ước chừng mấy ngày nay cô ấy nghẹn hỏng, hôm nay mới chơi điên cuồng như vậy ..."
Cung Kỳ Diệp ngồi dậy bế cô lên, đôi mắt đen láy cúi đầu nhu tình nhìn cô.