Editor: Dâu
"Từ từ ... đừng nóng vội ... đều là của em..." Tiêu Mục Thần nhẹ giọng dỗ dành.
“Nhưng…Nghiên nhi có nên báo chuyện gì với anh không?”
Anh cười xấu xa, ngón tay thon dài lắc nhẹ cốc nước.
"ô..... muốn nước ... hức ..."
Bàn tay nhỏ bé nắm lấy quần áo của Tiêu Mục Thần, khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ của cô hiện lên sự khó hiểu và tức giận, cô cảm thấy người đàn ông trước mặt mình thật hư, anh vẫn không nhúc nhích chút nào, đôi môi đỏ mọng mím lại cắn chặt eo và bụng anh một cách dữ dội.
"Hừm ... tiểu yêu tinh xấu xa ..."
Nơi mẫn cảm bị tiểu yêu tinh cắn mạnh, côn ŧᏂịŧ căng phồng không chịu nổi bộ đồ cùng quần dài, ánh mắt nheo lại nguy hiểm, ngón tay cái xoa đôi môi sưng đỏ, đem ngón trỏ đút vào trong miệng cô, trêu đùa chiếc lưỡi mềm mại không xương, ngón tay dâʍ đãиɠ bắt chước động tác cắm vào trong khoang miệng, nhìn cô mê mẩn tay mình như đồ chơi, du͙© vọиɠ trong lòng càng ngày càng tăng lên.
"Thoải mái là quên bọn anh sao? Giúp anh xoa nó..."
Mộc Trạch Uyên tháo kính xuống, lộ ra đôi mắt xanh lục sắc bén, trong mắt mang theo ý cười, vươn tay đem tay cô xoa nắn côn ŧᏂịŧ đnag sưng to của mình.
"Hừm ..."
"Ăn cái này trước đi. Vauwf rồi không phải nói khát nước. Anh sẽ thưởng cho em khi liếʍ nó, được không!"
Tiêu Mục Thần trừng mắt nhìn Mộc Trạch Uyên, khuôn mặt đẹp trai của anh nở một nụ cười xảo trá, giọng nói mê hoặc.
Đôi mắt đen láy có chút mờ mịt, nghe điều kiện của người đàn ông, Mạc Nghiên cảm thấy nếu làm tốt sẽ được thưởng, Mộc Trạch Uyên ấn tay trái vào côn ŧᏂịŧ của anh, thứ duy nhất có thể cử động là tay phải, ngón tay của cô vừa trắng vừa mềm nắm lấy dây kéo và từ từ trượt xuống, cô có thể nhìn thấy chiếc qυầи ɭóŧ màu đen và phần thịt sưng tấy đang nhô lên.
"Tốt lắm ... chính là ... Dùng tay lấy côn ŧᏂịŧ ra, nó sắp nghẹn chết rồi ..." Tiêu Mục Thần gật đầu tán thưởng.
Côn ŧᏂịŧ nóng hổi phồng lên trong tay cô, Mạc Nghiên nắm chặt lấy gốc trong tay phải, được sự khích lệ của người đàn ông, cô ngập ngừng liếʍ láp.
"Hừm... đừng dừng lại, dùng cái miệng nhỏ của em mυ'ŧ đi, thật thoải mái."
"Phía dưới...rất ngứa ... hức... muốn ..."
Dù thân thể đã cao trào mấy lần nhưng cô vẫn không cưỡng lại được dược tính mạnh mẽ, cảm giác tê rần nơi hoa huyệt mềm mại khiến cô bất giác bắt đầu vặn vẹo thân thể, dùng sức che đậy tiểu huyệt non nớt hồng hào đùa giỡn với Tư Đồ Dịch.
“Không được… liếʍ Thần trước, tôi sẽ thưởng cho em.”
Tư Đồ Dịch chế trụ eo cô, kiềm chế dục hỏa đốt người.
Nhìn thấy người đàn ông vẫn luôn miễn cưỡng không cho, thân thể mẫn cảm của cô không ngừng kêu lên, chỉ có thể há miệng nuốt lấy đỉnh qυყ đầυ, đầu lưỡi nhỏ nhắn chậm rãi liếʍ dọc theo đường gân xanh trên que thịt, mùi xạ hương xộc lên mũi, cô vô thức nuốt vào nôn thốc nôn tháo, tiểu huyệt chậm rãi chảy ra mật dịch do hành động tục tĩu này, eo nhỏ bất giác đung đưa, âm thanh không ngừng ngâm nga, có thể cảm giác được người là thật thoải mái.
Mộc Trạc Uyên nheo đôi mắt xanh lục của mình, cầm côn ŧᏂịŧ trong tay trái của cô, từ từ di chuyển.
Mạc Nghiên chỉ cảm thấy khóe miệng hơi đau sau khi liếʍ một hồi lâu, chớp chớp mắt nhìn người đàn ông, Tiêu Mục Thần dường như biết cô đang nghĩ gì:
"Ngoan... Anh muốn tăng tốc độ! Há miệng ra, sẽ không bị thương ... "
Ngón tay cái chạm vào khóe miệng, chậm rãi rút côn ŧᏂịŧ ra, lại đẩy vào trong cổ họng, thấy cô nhíu mày, anh nhẹ giọng dỗ dành.
Mạc Nghiên mở miệng hết cỡ, bị Tiêu Mục Thần đẩy vào, cô vô thức giữ chặt bàn côn ŧᏂịŧ nóng bỏng của Mộc Trạch Uyên, tiếng thở dốc đầy gợi cảm truyền ra từ lỗ tai cô, côn ŧᏂịŧ dưới thân bắt đầu đung đưa từ từ, nơi mẫn cảm hoàn toàn bị người đàn ông trêu chọc, cơ thể cô bất giác rùng mình, kɧoáı ©ảʍ vừa sợ hãi vừa vui sướиɠ ập đến trong tâm trí cô, đôi tay nhỏ nhắn, miệng và eo bắt đầu theo tiết tấu với người đàn ông, đuôi lông mày nhướn lên toát ra mị lực.