Mạc Nghiên Xuyên Sách

Chương 208: Em rất thích (H)

Editor: Dâu

Hoa huyệt mềm mại vốn đã hưng phấn theo sức đẩy nặng nề của anh mà mυ'ŧ mạnh từng cái một, động tác của anh cũng dần dần tăng tốc mỗi khi tiến vào, thanh thịt đập lên trên, dâʍ ɖị©ɧ từ lỗ huyệt từ từ chảy ra.

"Ưm ... Ư ... sắp ra rồi..."

Mạc Nghiên rêи ɾỉ nhấp nhô theo chuyển động của anh trong cơ thể cô, bàn tay nhỏ bé vô thức siết chặt gáy anh, phía dưới trống rỗng được côn ŧᏂịŧ lấp đầy, cô hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì nữa, chỉ có thể nhún nhảy theo chuyển động của anh.

”Sắp ra rồi, phải không?”

Tư Đồ Dịch nheo đôi mắt lại và sải bước về phía căn phòng.

Tư Đồ Dịch bế Mạc Nghiên tựa vào cánh cửa, cánh cửa đen sẫm tương phản rõ rệt với cơ thể trắng như tuyết, anh điên cuồng đâm mạnh vào hoa huyệt, trút bỏ du͙© vọиɠ đang kiềm chế trong người. Chỉ cần dùng tư thế này thôi đã đủ đâm vào tận cùng hoa huyệt, mang đến cảm giác mới lạ.

"Nghiên nhi... Em có thích anh yêu em như thế này không ... Hả?"

"ưʍ... Thích ... Em thích lắm ... aaa ..."

Mạc Nghiên không tự chủ được nói năng lộn xộn, chỉ cảm thấy trước mắt đều mơ hồ, thân thể mỏng manh điên cuồng run lên, hai bàn chân trắng nõn mềm mại lập tức duỗi thẳng tắp.

“Bảo bối xấu xa, cắn chặt quá…định bấm gãy anh sao?”

Hoa huyệt không ngừng bị côn ŧᏂịŧ cắm vào rút ra càng mạnh hơn. Khuôn mặt của Tư Đồ Dịch có chút thở dốc vì bị tiểu huyệt kẹp chặt, nhưng lại vô cùng quyến rũ, anh dùng hai tay ôm lấy eo cô mà đâm mạnh và đảo lộng trong tiểu huyệt.

"Không ... sẽ vỡ ra ...aaa... "

Hoa huyệt trong lúc cao trào trở nên vô cùng mẫn cảm, nhưng côn ŧᏂịŧ vẫn không muốn buông tha, chen vào lớp vách thịt đó mà đâm vào miệng hoa nhỏ bên trong.

Mạc Nghiên khẽ rêи ɾỉ, ngón tay mềm mại vò mái tóc của Tư Đồ Dịch, hai mắt ầng ậng nước nhấm nháp một cách đáng thương, nhưng eo nhỏ theo bản năng vẫn đung đưa theo tiết tấu của anh, tiểu huyệt vẫn tham lam hút lấy côn ŧᏂịŧ, cẳng chân trên không trung lắc lư qua lại, hành lang tràn ngập âm thanh rõ ràng của giao hợp thân thể.

“Để bảo bối nghỉ ngơi, cho em ấy ướng nước.”

Mộc Trạch Uyên nhìn cảnh tượng say lòng người trước mắt, môi khẽ cong lên.

Tư Đồ Dịch liếc nhìn Mộc Trạch Uyên với Tiêu Mục Thần, khuôn mặt lạnh lùng đỏ bừng vì du͙© vọиɠ, đôi môi mỏng khẽ mở:

"Đương nhiên ..."

Tư Đồ Dịch điên cuồng đâm vào, chín nông một sâu, động tác thô bạo làm cho cánh cửa rung lên liên hồi.

"Haa ... lại đến rồi ..... ưm ..."

Từng đợt kɧoáı ©ảʍ gia tăng rốt cục khiến thân thể Mạc Nghiên không chịu nổi, mật dịch tuôn ra như suối trong cuống hoa theo động tác của cô, kèm theo đó là sự cuồng bạo tiếp tục đâm vào của anh, làm mật dịch văng tung tóe xuống sàn.

Tư Đồ Dịch mạnh mẽ vùi sâu côn ŧᏂịŧ của mình vào trong cơ thể cô, dòng chất lỏng màu trắng nóng hổi phun vào trong hoa huyệt, nóng đến mức hoa huyệt không ngừng co rút.

Bụng nhỏ phẳng lì hơi phồng lên vì bạch dịch của anh, Tư Đồ Dịch ngồi ở mép giường, khẽ an ủi cơ thể đang run rẩy co thắt vì cực khoái, nhưng vẫn cắm sâu vào sâu trong cô.

Tiêu Mục Thần nhấp một ngụm nước ấm, cúi người áp môi lên miệng nhỏ thơm tho, chậm rãi đút vào, cái lưỡi tham lam hút lấy nước trong miệng anh, vừa mới nhấp một ngụm, Mạc Nghiên nôn nóng nhìn cốc nước trong bàn tay của anh, đáy mắt mang theo khát vọng.

"Nước ... hức ..."