Mạc Nghiên Xuyên Sách

Chương 210: Mới bắt đầu (H,3P)

Editor: Dâu

Tiểu huyệt liếʍ mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ Tư Đồ Dịch một cách tham lam, cái miệng nhỏ nhắn của cô không ngừng phát ra những tiếng rêи ɾỉ mơ hồ.

Mạc Nghiên cảm thấy thân thể mình run lên liên tục, vô thức khơi mào du͙© vọиɠ của Tiêu Mục Thần, cổ họng co rút nuốt xuống.

"Ừm ... nó hẹp quá ... Nghiên nhi, cái miệng nhỏ nhắn của em thật mềm ..."

Tiêu Mục Thần ôm má Mạc Nghiên nhìn cái miệng nhỏ như anh đào phồng lên vì cây thịt của mình, biểu cảm đáng thương đó khiến người ta chỉ muốn ức hϊếp cô, đặt cô dưới thân thể của chính mình để yêu thương.

"Chậm ... Chậm ... Ưm ... Em muốn ... Đi ..."

Mạc Nghiên chỉ cảm thấy cơ thể rã rời sau mỗi cái đâm, âm thanh nức nở.

Tư Đồ Dịch vòng tay ôm ngực Mạc Nghiên véo hai đầu ngực, anh ra vào nhanh hơn giữa hai chân cô. Âm thanh rêи ɾỉ ngân lên khiến anh cảm thấy toàn thân sắp nổ tung, anh cắm vào thật sâu bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong hoa huyệt, bắn lên cả đôi tay nhỏ sạch sẽ và đôi má trắng nõn, nhuốm đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Tiếng mở cửa vang lên khiến ba người căng thẳng thần kinh, ánh mắt hóa thành lưỡi dao sắc bén, sát ý nồng đậm, Tư Đồ Dịch kéo chăn gấm che lại Mạc Nghiên cả người còn đang mê man trong cơn cực khoái. Khi nhìn thấy một người quen thuộc, cơ thể mới buông lỏng.

"Sao rồi... Nghiên nhi có khá hơn chút nào không ..." Cung Kỳ Diệp vừa mở cửa, không khí tràn đầy da^ʍ mỹ xộc vào khoang mũi.

"Mới bắt đầu ..."

Tư Đồ Dịch nhìn chằm chằm đôi mắt vô hồn của Mạc Nghiên, nhếch môi đem côn ŧᏂịŧ nhét vào miệng cô, đầu lưỡi liếʍ mυ'ŧ đỉnh qυყ đầυ, hàm răng nhẹ nhàng cọ xát.

"Muốn..... Muốn..."

"Bảo bối... muốn gì?"

Mộc Trạch Uyên nâng cằm nhỏ lên cọ hai chóp mũi vào nhau, đôi mắt xanh lục như một vũng nước sâu không nhìn thấy đáy.

"Em muốn ... muốn các anh... làm em ..."

Cô khẽ mở môi, hàm răng cắn chặt đôi môi mỏng của người đàn ông mà mυ'ŧ, cánh tay vòng qua cổ Mộc Trạch Uyên, đầu lưỡi liếʍ lên yết hầu gợi cảm. Phải biết rằng nơi đó luôn khơi mào ham muốn của đàn ông .

Mộc Trạch Uyên ôm lấy cô, đổi thành tư thế quỳ đưa lưng về phía anh, đem côn ŧᏂịŧ tiến vào trong lỗ huyệt, vách thịt chật hẹp cớ gắng mở rộng để chứa côn ŧᏂịŧ, hông bị đẩy mạnh về phía trước, mỗi lần đẩy vào đều không quên đem côn ŧᏂịŧ quấy loạn một vòng, theo từng động tác của anh, tiếng rêи ɾỉ gợϊ ȶìиᏂ phát ra từ miệng nhỏ, hai tay cô nắm chặt tấm ga trải giường bên dưới, đầu lắc lư yếu ớt trước lực đẩy của anh.

Mộc Trạch Uyên nằm xấp sau lưng cô, gặm lấy tấm lưng xinh đẹp mịn màng, anh đột nhiên phát điên, dùng hết sức lực mỗi lần đều dùng sức đâm mạnh vào, bàn tay nhào nặn bầu ngực thành đủ loại hình dạng.

"Hừ ... A ... Uyên ..."

Cặp nhũ hoa đau đớn khiến cô vô thức kẹp chặt tiểu huyệt, nhưng đổi lại anh lại càng ra sức đâm vào rồi rút ra. Cảm giác thoải mái dâng lên giữa hai chân theo động tác của anh vô thức lấn át cơn đau.

Anh mạnh mẽ xuyên xỏ vào cơ thể cô, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới thân ngâm nga một hồi, sau đó nâng eo để anh cắm vào sâu hơn, kɧoáı ©ảʍ tê rần khiến cô vô thức cắn chặt bàn tay mình, cùng với động tác va chạm, nước mắt không ngừng rơi xuống ga giường.