Mạc Nghiên Xuyên Sách

Chương 178: Thích anh làm em như vậy sao? (cao H)

Editor: Sunn_t

Tầng tầng lớp lớp thịt non mềm vô cùng khẩn trương, dưới sự cao trào kí©ɧ ŧɧí©ɧ không ngừng mấp máy co rút lại, đè ép côn ŧᏂịŧ thô tráng cực đại của hắn, làm hắn tăng thêm mấy phần tìиɧ ɖu͙©. Tư Đồ Dịch nhắm lại cố trụ cho làm càn thọc vào rút ra, cúi xuống dùng lưỡi linh hoạt kɧıêυ ҡɧí©ɧ nụ hoa, nhẹ mυ'ŧ, hàm răng cắn đầṳ ѵú đang kiểu ngạo, ngón cái nhẹ nhàng ở xoa nắn chân trâu, hắn nhạy bén nhận thấy thân dưới liên tiếp run rẩy mật huyệt dần dần tràn ra không ít dâʍ ŧᏂủy̠, vì thế bất động thanh sắc dựng thẳng eo, mông hẹp đong đưa, bắt đầu ở trong thân cô nhẹ nhàng đưa đẩy lên xuống.

“Ân… Ha a…. Hảo trướng… Hảo ma…. Ân ân…”

Bàn tay mềm bất lực treo lên trên vai hắn, bên tai nghe tiếng hắn hít thở dần dần biến thô, còn có hơi thở dần dần trở nên nóng rực, bàn tay cực nóng chậm rãi mơn trớn mỗi một chỗ ngóc nghách trong thân thể cô, thân mình cũng theo nhẹ nhàng run run, hoa huyệt bỗng chốc truyền đến một loại ẩn ẩn kɧoáı ©ảʍ, động tác của hắn nhanh hơn mà không ngừng tăng lên, bên dưới được đút no căng làm cô căm thấy có chút khó chịu, nhưng đồng thời lại mang một cỗ vui sướиɠ khuây khoả, môi mỏng không ngừng tràn ra âm thanh ngâm nga kiều mị , làm cho hắn mấy ngày nay ức chế trụ du͙© vọиɠ, bỗng chốc mãnh liệt phun trào, càng thêm không thể vãn hồi.

“Nghiên Nhi, tiếng kêu của em thật êm tai… Kêu ra tới… Anh thích nghe em yêu kiều rêи ɾỉ…. Hừ… Ân… Đừng kẹp… Em tính làm tiểu đệ của anh nửa đời sau bị bẻ gãy sao… Ha hả…”

Cặp mắt thanh lãnh âm thầm u ám, mang theo cắn nuốt hết thảy mê loạn cuồng dã, môi đỏ giơ lên độ cong nguy hiểm , chước ngạnh du͙© vọиɠ đảo lộng không ngừng hướng ra huyệt hẹp tràn đầy mật hoa hướng ngoài, côn ŧᏂịŧ cực đại đi vào, lại rời khỏi, lặp đi lặp lại đâm thọc môi thịt mẫn cảm, miệng huyệt bị hắn yêu thương hơi hơi run rẩy, chất lỏng theo cánh hoa bị hắn chọc tới chọc lui tràn ra phía ngoài càng nhiều.

“Không… A…. Đừng nói nữa…. Ân ân… Thật lớn…” Càng nhiều vui thích đánh sâu vào thân thể, môi đỏ sớm đã không có cách nào khép lại, nước bọt da^ʍ mỹ dọc theo khóe miệng chảy xuống, nháy mắt bị Tư Đồ Dịch mυ'ŧ hết.

“Thích anh như vậy yêu thương em sao?…. Ân….”

Tư Đồ Dịch ở bên tai Mạc Nghiên thấp giọng nỉ non, đôi mắt hơi u ám, hai tay đỡ lấy eo thon của cô, chậm rãi ngồi dậy, nộn huyệt theo động tác hắn leo lên che kín gân xanh côn ŧᏂịŧ, cho đến khi no căng nóng bỏng không có một chút hiềm khích mà tràn ngập vách trong, dò hỏi xong còn nhân cơ hội hướng lên trên mà đung đưa, đâm đến chỗ sâu trong cái miệng hoa huyệt nhỏ.

“Ha a… Nhẹ điểm…. Dịch… Nhẹ…. Điểm…. Em thực… Thích… Đừng lại tra tấn em… Ô ô…”

Tiếng nói khàn khàn gợi cảm làm hoa huyệt của cô theo bản năng chảy ra càng nhiều mật, cảm nhận được một cỗ vui thích xen vào đau đớn cùng khoái chí, môi đỏ vô ý thức rêи ɾỉ từng tiếng nhỏ vụn ưm, ánh mắt đáng thương đầy rung động mà nhìn hắn, hai tay vòng lấy cô hắn, mười ngón khẩn trương nắm áo sơmi sớm nhăn.

Trong ngực hắn, lông mi Nghiên Nhi tựa cánh bướm mỏng nhẹ, toàn thân da thịt phiếm hồng, tản mát ra hương vị ái dục nói không nên lời, Tư Đồ Dịch vừa lòng hôn lấy cái miệng nhỏ, đôi tay đặt ở vυ' trắng nhưu tuyết cùng eo nhỏ cưỡng bách trên dưới vuốt ve cô, khi thì lại xoay chuyển thân hình phối hợp côn ŧᏂịŧ nóng bỏng thật lớn đẩy mạnh.

Thủy huyệt non mềm không ngừng tràn ra mật nước, bôi trơn côn ŧᏂịŧ, làm hắn một lần so một lần càng thêm thâm nhập, mỗi một lần không hề tiết chế trừu động làm người mặt đỏ tim đập, thân thể va chạm tạp ra âm thanh thanh cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ vang lên "" bạch bạch"", mỗi một lần dùng sức thẳng tiến, đều hoàn toàn khai thông vách nhỏ hẹp, thâm nhập thẳng đến hoa tâm, đem nàng làm đến cả người tê dại, đấm đến linh hồn trong chỗ sâu của cô.

Tiếng nói của cô kiều mềm đến như là mèo con làm nũng, làm người ngứa ngáy. “Ha a… Thật nhanh… Em sẽ hư mất…. Dịch… Ô ô… Ha a…” Nước mắt trong suốt từ khóe mắt lăn xuống, tê dại cũng không cách nào hình dung cảm giác vui sướиɠ, thần kinh mẫn cảm bùng cháy, thân thể cô phối hợp với hắn phập phồng lắc lư lên xuống, dị vật thô dài ở mật huyệt nhục bích phát ra từng trận âm thanh va chạm.

“Anh đây….” tiếng nói trầm thấp bên tai cô, Tư Đồ Dịch nhìn chằm chằm thần sắc thanh thuần quyến rũ mê hoặc của cô, càng thêm nâng thân hình trắng như tuyết lên cao nhanh chóng cuồng dã mà đưa đẩy, thân thể kiều diễm bị cuồng bạo côn ŧᏂịŧ cắm đến nhu nhược như cành liễu, mái tóc quăn đen nhánh cũng bay tán loạn trong không gian, hình thành độ cong ưu nhã, làm người khác không muốn dời đi tầm mắt.