Editor: Sunn_t
Ngón tay đẩy khăn tắm hỗn độn ra không che lấp được dáng người, cánh tay như ngó sen lộ ra cùng đường cong thân thể tuyệt đẹp, nụ hoa trước ngực dưới cái nhì chăm chú cực nóng hơi thức tỉnh, nở rộ ra hai đóa hồng mai yêu diễm, du͙© vọиɠ sâu thẳm trong mắt như cái giếng không đáy, mỗi lưỡi ướŧ áŧ thành kính ngậm lấy hai nụ hoa trước ngực, bàn tay rực nóng dọc theo hướng eo nhỏ mơ ước đã lâu.
“Ha a… Ân…”
Từng trận tê dại truyền vào đại não, dẫn tới toàn thân Mạc Nghiên run rẩy, hai tròng mắt mê ly giờ phút này lấm tấm ánh nước nhìn về phía hắn, bộ dáng vừa vô tội lại đáng thương làm Tư Đồ Dịch chỉ muốn hung hăng khi dễ nàng.
Ngực hơi hơi chấn động, tiếng cười trầm thấp gợi cảm mê hoặc lòng người, giờ phút này hắn tà khí cười thập phần nguy hiểm, ngón cái chậm rãi xoa bóp hoa châu kiều diễm, dâʍ ɖị©ɧ nhè nhẹ chậm dãi lặng lẽ chảy ra, đem cánh hoa tuyết trắng kiều nộn thấm nhiễm giống như giọt sương sau cơn mưa, mỹ vị trầ gian, hắn thuần thục xoa bóp ấn nắn, chốc lát đã biến thành tiểu châu mỹ lệ màu hồng phấn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đẩy cánh hoa non mềm ra, ngón trỏ nhẹ quét qua thịt non miệng huyệt, chậm rãi gia nhập tiế vào vách tường.” Thế nào vẫn là khẩn trương như vậy đâu… Nghiên Nhi… Ngón tay của anh sắp bị em bẻ gãy…. Ân…..”
“Anh đừng…. Ân… Ha a…”
Mắt hạnh liếc ngang trừng mắt hắn, bộ dáng e lệ làm du͙© vọиɠ trong cơ thể người đàn ông nhảy ra giống như mãnh thú, biểu tình yêu mị cùng động tình biến thành hồng phấn, môi mỏng khẽ mở ngậm lấy nụ hoa bên trái, răng nhọn khống chế lực đạo nhẹ nhàng cắn hồng mai mẫn cảm, nhẹ nhàng đem ngón tay cùng đưa vào vách nhỏ hẹp kia, theo một đường cắm thật mạnh xuống, liền liếʍ mυ'ŧ cắn hồng mai.” Thích sao?”
“Ha a…. Cho em… Ô… Dịch… Ân a…” Tiếng kêu yêu kiều uyển chuyển rêи ɾỉ trong phòng trống vắng vang lên, không khí bên trong dường như càng thêm nóng, tay nhỏ vô lực nắm chặt áo sơmi của hắn, khóe mắt sớm đã phiếm hồng, gương mặt ửng hồng của cô đều đã rơi vào tầm mắt sớm đã nhiễm tìиɧ ɖu͙©.
“Hảo ngoan… Chậm đã…. Ân?….. Bằng không… Em sẽ bị thương… Hừ ân…”
Du͙© vọиɠ cực nóng ở trong lớp quần tây dán lên ngực trắng, hắn từ triệt để ngậm nụ hoa bên trái, chậm rãi dời về phía nụ hoa bên phải bị người quên đi, thừa dịp thời điểm trấn an Nghiên Nhi, lặng lẽ đem ba ngón tay cùng nhau gia nhập, ba ngón khép lại càng thêm thâm nhập, hoàn toàn hoàn toàn đi vào sâu trong cơ thể cô, hắn có thể đâm thọc tới chỗ sâu nhất, quát lộng, cọ xát, thưởng thức bảo bối tuyệt mỹ yêu mị một khắc.
“Ha a… Thật nhiều… Quá sâu… Dịch… Ô ô… A… Ân…”
Trân châu mẫn cảm bị hắn chơi đùa không chút nào lưu tình, mãnh liệt khuây khoả đánh úp trong đầu, hai chân không tự giác khép lại lại bị hắn dễ như trở bàn tay tách ra, một tay dùng sức nhéo vυ' cô thẳng đứng quyến rũ, cánh môi dùng sức liếʍ mυ'ŧ nụ hoa, ngón tay linh hoạt ở hoa huyệt dùng sức đưa đẩy đảo lộng, móng tay bằng phẳng sẽ không làm thương đến kiều nộn nhục bích, điên cuồng vui thích làm Mạc Nghiên khống chế không được, môi đỏ mở ra không ngừng yêu kiều rêи ɾỉ, miệng ngọt như khóc tỉ tê, cơ hồ muốn bức điên Tư Đồ Dịch, con ngươi ngăm đen cuồn cuộn tìиɧ ɖu͙©, giống như dã thú tránh thoát nhà giam, nguy hiểm mà gợi cảm.
“Nhanh… Hừ ân…. Nghiên Nhi của anh…. Ha ân….”
Ngón tay ở oa huyệt bắt đầu khẩn trương, thân thể mềm mại bên dưới khẽ run biểu hiện Nghiên Nhi đã ở trạng thái cao trào, tay trái nhẹ nhàng kéo xuống khóa kéo, lộ ra côn ŧᏂịŧ sưng to, như cánh tay trẻ con thô tráng làm lòng người sinh ra sợ hãi, tay phải từ từ tẩm ướt hoa dịch trong tiểu huyệt rút ra, đồng thời chế trụ hai chân nàng quấn hông, lộ ra cánh hoa hồng phấn kiều nộn run rẩy, eo húc thật mạnh, liền đưa côn ŧᏂịŧ vào cái miệng nhỏ không ngừng phun ra hoa dịch.
“Ha a…… A a……”