Chương 19
Ngồi thêm 1 lát thì em xin phép ra về vì cũng muộn, chị Mai đưa em quả xoài:- Cầm về đi, có người xin cho em đấy.
Em trợn tròn mắt: - Thôi, chị tha cho em. Đừng nhắc đến nữa ạ.
Trên đường về 3 anh em tạt té vào quán cafe ngồi. Anh Hoàng bảo lúc em bị như vậy anh ấy cũng bị đau hết cả đầu vì quyền năng chưa đủ lớn, tiếp xúc với khí âm trong phạm vi gần làm anh bị nghẹt thở.
Nhung thì mặt đúng kiểu "nghệt".
Em cốc vào đâu nó: - Sao đấy? Vẫn còn sợ à?!
Nó ôm chặt tay em:
- Không biết anh người âm của mày có đi theo bọn ta về không nhỉ, tao sợ quá. Tim như muốn ngừng đập, tao bị ám ảnh cả đời mất.
Em lườm lườm: - Im ngay... cấm này nhắc.
Mà anh với Nhung xoá ảnh với video hôm nay quay được đi tin này mà bị lộ ra ngoài chắc thiên hạ nghĩ em bị điên mất, hu hu.
Anh Hoàng dặn:
- Về cứ đọc chú đại bi nhé, có gì thì bảo anh. Đêm hôm chụp ảnh ít thôi... Tốt nhất là từ nay đừng chụp ảnh, mà cũng hạn chế nói chuyện.
Em hỏi lại: - Sao lại thế ạ?!
Nhung ngao ngán:
- Vì mày lải nhải toàn những câu vô nghĩa chứ sao nữa. Khi thì rất thông minh, khi thì cứ như con mới trốn trại.
Em im bặt chả nói được câu gì nữa luôn.
- À, anh bảo... Trước khi đi ngủ thì em quỳ xuống, trước mặt đặt 1 cốc nước... Rồi em xin vong đó buông tha cho em, đầu thai kiếp khác chứ vừa nãy vong nó bảo không cho em đi lấy chồng đâu, cứ thế này lại thành bà cô chết già mất thôi. Xin xong thì em uống hết cuốc nước đó nhé.
Đêm ấy em làm y như anh Hoàng dặn, vừa quỳ vừa khấn:
- Em biết là anh có tình cảm với em nhưng âm dương cách trở. Yêu một người là mong người ấy hạnh phúc, làm em điên dại như thế này anh có vui không? Em thì không vui đâu. Xin anh buông tha cho em, em xin anh đấy... cầu xin anh!
Em khấn mà nước mắt chảy ròng ròng...
Chẳng biết là em khóc hay người âm kia khóc nhưng đau khổ lắm.
Vài hôm sau thì Nhung nó bảo nó phải về quê chứ ở trên này nó bị sốc, nó không muốn ở cùng em nữa... Em hơi hụt hẫng 1 chút nhưng không trách nó... Dù sao chuyện của em, em cũng không nên lôi người khác ra chịu đựng cùng... Nhung về… một mình em gặp nhấm nỗi buồn...
Một mình em trải qua cảm giác sống cùng người âm. Có thể nói kỷ niệm ấy tuy ngắn ngủi nhưng khá đáng nhớ...
Bàn radio quen thuộc của Lê Hiếu lại vang lên...
"... Dù cho mưa tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời
Dù cho máy hay cho bão tố có kéo qua đây..."
Bài hát này là hôm em nằm ở phòng ôm gối khóc. Điện thoại em tự nhiên bật bản tình ca này xong em cảm nhận được anh người âm kia lau nước mắt cho em...
Y như chuyện ngôn tình vậy, nhưng theo kiểu ngôn tình buồn. Nghĩ lại em vẫn chạnh lòng....
… 1 chút hoài niệm dành riêng cho anh - Người cũ.
4h sáng
Em thức trắng đêm chẳng thể nào chợp mắt được. Mọi thứ diễn ra cứ như trong một giấc mơ vậy.
Ai được nghe kể về em thì đều chẹp miệng:
- Khổ thân, con bé tuổi còn rõ trẻ mà đã bị tự kỉ ám thị.
Trong mắt họ em như người đang bị hâm hâm dở dở khiến họ phải thốt lên bằng những câu mang tính chất "đầy thương hại".
Sai lầm của em là cứ đi tâm sự với những người mình cho là bạn để cho ai đó có thể hiểu và giúp mình. Nhưng đổi lại những người bạn đó lại đi chế giễu mình khắp nơi.
Cay đắng thật!
Em bị trầm cảm nghiêm trọng, suốt ngày khóc... cảm thấy cô đơn trong cái thế giới đầy nghiệt ngã này. Em tự an ủi mình cố gắng lên. Thử thách mới chỉ đang bắt đầu. Em nhất định không được thua cái trò đùa nghiệt ngã của số phận.
Em nghĩ về bà… Nghĩ về gia đình ở quê... Nếu bây giờ ai đó đưa em đi chắc bà em sẽ buồn lắm. Kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh... Em còn chưa làm được gì để báo hiếu cho ông bà nuôi em khôn lớn. Vì thế em lại có sức mạnh để chiến đấu.
Anh Q bảo:
- Cho dù em có thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn sẽ luôn bên em.
Em cười nhạt, ít nhất có 1 người không bỏ rơi mình, và có 1 người âm luôn bên cạnh mình...
Nhìn điện thoại lúc này đã 6h. Em ngáp ngắn ngáp dài rồi ngủ thϊếp đi. Trong mơ màng em lại thấy anh…
Đây là đâu? Giữa không gian tối om như mực, anh ta nắm tay em, đôi tay anh ghì chặt như sợ em tuột mất... Anh dẫn em đi qua 1 ngôi làng, dân tình đang họp chợ đông lắm, bán đủ các thứ đồ ăn rồi quần áo, vải vóc. Những đứa trẻ con đi chân đất chạy đuổi nhau, mặt đứa nào đứa ấy đều hớn hở. Trên tay cầm cái ngọn chong chóng quay tít mù, 1 đứa mải mê chạy va vào người em:
- Cô xuống đây chơi à?!
Em lẩm bẩm: - Xuống đây là xuống đâu?!
- Ra chỗ khác nào để cô chú đi về nhà. Anh cất lời, giọng ấm áp đến lạ...
Em quay lại nhìn anh, hôm nay anh mặc 1 chiếc áo màu xám, trông đẹp zai phết. Người anh cao tầm 1m8 gầy gầy...
- Sao, ngắm đủ chưa?!
Em thở dài: - Anh lôi em qua đây xong không thèm nói gì với em thế à?!
- Ừ. Tưởng em không muốn nói chuyện với anh.
Giọng điệu giận dỗi như trẻ con làm em phì cười:
- Em chỉ tò mò muốn biết anh là ai thôi.
- Em không sợ anh à?
- Không! - Em lắc đầu.
Cảm giác về anh thân quen đến lạ. Rất gần gũi, rất quen thuộc.
Anh đưa tay vuốt tóc em, dường như anh muốn nói điều gì đó nhưng lại im lặng.
- Đi về thôi, em ở đâu lâu không tốt đâu.
- Nhưng anh còn chưa kể cho em nghe về anh mà.
- Để khi khác nhé... Em ăn gì đi không đói.
Dứt lời cũng là lúc em mở mắt và bị kéo về thực tại.
(Còn tiếp)