Duyên Âm

Chương 14

Chương 14
 Hà Nội - Định mệnh EM và ANH

Về Hà Nội thì em thuê trọ ở đường bờ sông Khương Hạ, phòng trọ tít tận trên cùng. Tầng 6 cao chót vót, chỉ leo lên thôi em cũng đã cảm thấy mệt rồi. Phòng này được cái rộng rãi, giường kê sát cửa sổ, bếp ga đun nấu để ở ngoài. Cũng có nhiều chuyện li kì xảy ra ở căn phòng này phết. Về đây thì em không ở cùng Linh và Ngọc nữa. Mỗi đứa một nhà, bọn nó bảo ở cùng với em phải luyện được cái tinh thần thép chứ không có ngày chết vì sợ.

Cũng may em lôi được Nhung, đứa bạn từ quê lên ở cùng, con bé đang thất nghiệp, tiện lên trên này tìm việc làm luôn... Từ đợt bị ma quỷ trêu em rất sợ ở một mình, đi ngủ chả bao giờ dám tắt đèn. Thần kinh ngày càng yếu.

Nhung xin được làm ca chiều từ 1h đến 10h tối. Em ở nhà tiếp tục cái sự nghiệp đi trang điểm và bán hàng qua mạng, tối về 2 con nấu nướng ăn uống với nhau. Thời gian đó vui phết.

Mỗi tội đợt trở lại Hà Nội lần này em bị trêu nhiều hơn. Lúc nào cũng thơ thẩn lầm lì như người mất hồn. Tính cách em lạ lắm, em khóc suốt ngày thôi. Dù chẳng có chuyện gì to tát xong cũng tủi thân nước mắt ngắn nước mắt dài. Giường gần cửa sổ nên đêm nào cũng thấy có ai đó mỏ cửa sổ ra nhìn mình. Lần đầu em còn tưởng trộm cơ nhưng nghĩ bụng cửa sổ cài then chốt kín mít rồi thì trộm nào mở được.

Em sợ quá không dám nhìn, mồ hôi tuôn ra như tắm. Trời nóng ơi là nóng mà em trùm chăn không hở 1 tẹo nào luôn.

Đêm nào cũng thế, em nghe rõ tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng em rồi im bặt. Tiếng kẽo kẹt đầu giường vang lên 1 cách đáng sợ...

Có hôm đang ngủ em bị bóng đè, những tiếng cười rúc rích bên tai em. Người em bị xoay vòng tròn chóng hết cà mặt...

Em mở mắt nhẹ thấy xung quanh mình toàn là các con vật 3 đầu 6 chân y như phim kinh dị … Có bàn tay từ ngoài cửa sổ thò vào nắm lấy em, ném em lên trên cao. Đến khi rơi bịch 1 phát xuống giường thì em tỉnh ngủ, người ngợm đau như ai đánh, nhìn đồng hồ đã là 10h trưa...

Em gọi Nhung dậy để chuẩn bị nấu cơm, Nhung cằn nhằn:

Mày ngủ sao hay rú lên thế, như bị ai làm gì ấy. Hôm qua tao tỉnh mấy lần liền, cứ đang ngủ ngon mày lại rú lên làm tao sợ vãi...

Em bảo: - Sao mày không gọi tao dậy? Chắc tao mơ ngủ

- Thôi, mày ngủ muộn nên tao chả dám gọi

Em định kể chuyện về em cho Nhung nghe nhưng chắc gì nó đã tin, nghe xong có khi nó còn sợ em bị điên rồi cho em ở 1 mình thì chết.

Mà rất lạ nhé, em rất hay bị ma giấu đồ. Vừa để được cái áo ra bàn, quay đi quay lại chả thấy đâu.

Em lẩm bẩm: - Ai giấu đồ tôi đấy, nước sông không phạm nước giếng. Đừng trêu nhau như thế không vui đâu. Nói xong thì cái áo xuất hiện ở giường. Bao nhiêu lần như vậy rồi, bực cả mình.

Khi thì nước trong nhà tắm tự động chảy, bóng điện cứ tự động bật - tắt ghê hết cả người. Đỉnh điểm có hôm buổi chiều em đang ngủ, thấy 1 bóng trắng lơ lửng bay giữa trần nhà. Em chưa kịp hiểu điều gì đang diền ra thì bóng trắng đó vụt mất luôn.

Phòng em dao, tỏi, bùa chỗ nào cũng có mà chẳng ăn thua. Có khi mấy con ma đó thành tinh rồi cũng nên.

Em sợ lắm, nhắn tin cầu cứu đủ kiểu, hi vọng ai đó có thể giúp em thoát khỏi hoàn cảnh này nhưng mọi người ai cũng nghĩ em bị chứng ào giác.

Chị em nhắn tin lại bảo: “Em thu xếp lúc nào rảnh chị qua đưa đi khám nhé. Chị có quen 1 bác sĩ làm bên viện 103, bác sĩ bảo em có dấu hiệu đầu của chứng tâm thần nhẹ”.

Đọc xong em cáu quá phi xừ cái điện thoại vào tường.

Đúng là em sắp điên thật rồi... Em lao vào đi xem bói toán đủ thứ, em không nói chuyện với ai nữa vì không ai hiểu em cả. Chẳng muốn mọi người nhìn mình với ánh mắt thương hại.

Em sợ về phòng kinh khủng, 4 bức tường bao phủ. Cứ ra ngoài thì không sao, về đến nhà là em lại khóc, cảm giác bế tắc uất ức không thoát ra được. Về phòng cứ có cảm giác có người đang nhìn mình, đang theo dõi từng hành động của mình.

Cũng may em gặp được một người giúp em thoát khỏi kiếp nạn này. Không hẳn là 1 người, em phải thầm càm ơn rất nhiều người sau đó.

Ngưòi này là chồng của em ở hiện tại, gọi tắt là anh Q nhé. Chuyện tình cảm của em cứ như là ngôn tình ấy... Hài lắm, cười ra nước mắt. Trải qua bao nhiêu cay đắng mới có 1 hồi kết.

Đầu tiên em chưa yêu cái anh Q này đâu vì bị anh ma soái ca cản ghê quá, ghen tuông l*иg lộn khi thấy em ở bên trai tạ. Nghĩ lại buồn cười phết…

Em với anh ma soái ca cũng có nhiều chuyện để nói lắm...

Có hôm đêm mất điện em nằm trằn trọc mãi không ngủ được. Em chồm dậy lấy điện thoại ra để đọc báo. Đang đọc dở thì em có cảm giác ai đang đứng ở đầu giường nhìn mình, quay lại em thấy 1 bóng đen đội mũ che kín mặt.

Bóng đen run rẩy ướt sũng như đang bị lên cơn cảm lạnh. Em thương thương nhưng lúc đó sợ quá, mãi về sau mới nhắm mắt và can đảm hỏi:

- Anh là ai, anh đến đây làm gì?

Bóng đen yên lặng một lúc rồi mới nói nhẹ như hơi thở:

- Cô ơi tôi ở đây nhưng tôi đói quá. Phiền cô sáng mai cũng cho tôi 1 ít đồ ăn được không. Cô cúng thì cô để ở chỗ sân cô hay phơi đồ nhé. Để ở chỗ khác họ giành hết tôi không ăn được.

Em thấy giọng nói của bóng đen này tử tế nên em cũng bớt sợ hơn:

- Lần sau cần gì thì báo mộng cho tôi. Anh hiện về thế này định doạ chết tôi đấy à?

- Xin lỗi cô... tôi biết cô là người tốt, tôi không muốn doạ cô nhưng mấy lần định báo mộng cho cô đều bị chồng cô đuổi đi…

Em ngạc nhiên: - Chồng? Chồng nào?!

Bóng đen lắp bắp:

- Là chồng của cô, trước sau gì cô cũng sẽ rõ. Tôi chết vì vị xe tông hôm trời mưa nên hồn tôi lúc nào cũng run run thế này. Hôm ấy mưa to quá, tôi bị xe tải tông cô ạ. Tôi nằm dầm mưa cả đêm, bị cảm lạnh. Tôi chết oan nên không siêu thoát được.

Tự dưng em thấy nghèn nghẹn: - Thế người nhà của anh đâu?

- Có mà cũng như không cô ạ... thôi tôi phải đi đây không bị bắt, đến giờ các quan đi khảo sát rồi.

Nói xong bóng đen lặng lẽ quay mặt và từ từ biến mất xuyên qua bức tường.

Sáng hôm sau em dậy sớm nấu cháo, mua thêm 1 con gà để cúng cho bóng đen kia...

Nhung bảo em:

- Mày bị làm sao đấy mà lại đem gà qué ra sân cúng bái.

Em khẽ cười:

- À ừ, tao mới học được 1 chiêu để làm ăn ấy mà... Như này cho cả tháng đông khách.

Nhung nhìn em vẻ bán tính bán nghi: - Thật không, cúng cô hồn à?!

Em không đáp chi khẽ gật gật.

“Tôi làm đồ ăn cho anh cho anh đây rồi. Anh sống khôn chết thiêng về nhận đồ. Đừng hiện về doạ tôi nữa nhé. Muốn cám ơn tôi thì phù hộ để tôi đông khách, sớm có tiền mở cửa hàng là được rồi”.

(Còn nữa)