Editor: May
Còn nửa tiếng, máy bay sẽ cất cánh, mà Thẩm Lương Niên còn chưa tới, anh sẽ không xuất hiện ngoài ý muốn gì chứ?
Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo hung hăng run rẩy lên, sau đó cô bắt đầu an ủi chính mình, sẽ không, cho tới bây giờ Lương Niên đều chưa từng nuốt lời với cô.
Sau đó, trí nhớ Cảnh Hảo Hảo liền bay về mấy ngày trước, cô ở tổ phim nhận được tin nhắn kia.
“Hảo Hảo, anh là Lương Niên, mấy ngày nay anh đã nói thành hiệp nghị với Lương tiên sinh, tối đêm giáng sinh anh sẽ ký hợp đồng với anh ta, bán tập đoàn Thiên Vinh đi. Từ nay về sau, ở rhành phố Giang Sơn sẽ không còn thứ gì đáng giá để anh vướng bận, cho nên Hảo Hảo, anh đặt cho em một tấm vé máy bay, là bay đi nước Mỹ, nếu em còn thích anh, như vậy vào ba giờ chiều đêm giáng sinh, em chỉ cần mang theo chứng minh nhân dân đến sân bay gặp mặt với anh là được rồi, chúng ta rời khỏi thành phố Giang Sơn, đi tìm một thế giới không có bất luận kẻ nào nhận thức chúng ta, trôi qua cuộc sống đơn giản của hai người chúng ta.”
Nhìn thấy tin nhắn kia, tâm tình của cô không phải không kích động và sợ hãi, Lương Thần có bao nhiêu bản lĩnh có bao nhiêu đáng sợ, cô đã chính mắt nhìn thấy, nếu bị anh biết, chính mình và Thẩm Lương Niên chuẩn bị cao bay xa chạy, chỉ sợ sẽ thật sự như lời anh nói, thay đổi biện pháp đùa chết Thẩm Lương Niên từng chút một.
Nhưng cơ hội như vậy thật là cơ hội tốt trời ban, Lương Niên bán công ty đi, Lương Thần không còn thứ gì có thể uy hϊếp cô, cô chỉ cần thuận lợi sống qua năm ngày, là có thể đi xa tha hương với Thẩm Lương Niên, từ nay về sau, hết thảy phát sinh trong đoạn thời gian này, liền biến thành một cơn ác mộng, được chôn sâu.
Cho nên, đó là mấy ngày Cảnh Hảo Hảo cẩn thận trôi qua nhất từ trước đến nay, cô cố làm cho chính mình biểu hiện giống y như bình thường, thậm chí còn ngoan ngoãn phục tùng Lương Thần.
Hiện tại...... Rốt cục như cô mong muốn, cô thuận lợi chạy trốn tới sân bay, hiện tại cô chỉ cần đợi được Thẩm Lương Niên, sau đó đi lên máy bay, cô liền thật sự có thể thoát khỏi hết thảy rồi!
Cảnh Hảo Hảo hít sâu một hơi, kéo suy nghĩ của mình về, nhìn nhìn thời gian, đã sắp ba giờ mười phút chiều, Thẩm Lương Niên vẫn chưa tới, Cảnh Hảo Hảo có chút đứng ngồi không yên.
Ba giờ mười lăm, phát thanh sân bay truyền đến thông báo, chuyến bay của cô có thể đăng ký. Đến hiện tại, Lương Thần còn chưa có xuất hiện, điều này nói rõ, anh còn chưa phát hiện cô. Cảnh Hảo Hảo hơi thả lỏng một hơi, bắt đầu tìm kiếm Thẩm Lương Niên trong phòng chờ máy bay.
Ba giờ mười sáu phút, chỉ một phút đồng hồ ngắn ngủi, Cảnh Hảo Hảo lại cảm thấy chính mình như là qua một thế kỷ rất lâu và xa xôi, cả người cô trở nên lo lắng vạn phần, thậm chí cô hận không thể tự mình lập tức đi lên máy bay, trốn khỏi nơi cô hít thở không thông này.
Ba giờ hai mươi phút, người chuyến bay lần này, lục tục đều đi lên máy bay, một mình Cảnh Hảo Hảo liên tục tới tới tới lui lui ở cửa đăng ký lên máy bay, cô cầm lấy di động của mình, nhiều lần muốn gọi cho Thẩm Lương Niên một cú điện thoại để thúc dục, nhưng lại không dám gọi, cô sợ chỗ Lương Thần có thiết bị giám sát điện thoại.
Ba giờ hai mươi lăm phút, phát thanh sân bay lập tức đóng cửa đăng ký vào, Cảnh Hảo Hảo vội vàng chạy tiến lên, nói với nhân viên công tác, đợi lát một phút đồng hồ nữa, chỉ một phút đồng hồ.
Ba giờ hai mươi lăm phút năm mươi chín giây, trái tim Cảnh Hảo Hảo sắp dừng nhảy lên, sao Lương Niên
còn chưa đến?
Ngay tại lúc Cảnh Hảo Hảo tính bất chấp tất cả chuẩn bị gửi tin nhắn cho Thẩm Lương Niên, điện thoại cô đột nhiên vang lên ting ting, Cảnh Hảo Hảo khẩn cấp mở di động ra, lại nhìn thấy là một tin nhắn.