Chương 143: Ăn sạch sẽ Ảnh Tử (H)
Một lúc sau, Ảnh Tử kịp thời lấy lại tỉnh táo. Nàng vội vàng nhả côn ŧᏂịŧ của hắn ra. Quyến rũ nói: "Chủ nhân, côn ŧᏂịŧ của ngài rất ngon... Nhưng bây giờ Ảnh Tử muốn dâng hiến sự trong trắng của mình cho ngài."
Tô Hỏa bóp bóp cái má đỏ như máu của nàng, trêu ghẹo: "Nếu nàng đã yêu cầu như vậy, thì ta làm sao có thể từ chối chứ. Ảnh Tử, để xem bên trong tiểu huyệt của nàng sẽ có cảm giác ra sao đây?"
Tô Hỏa phấn khích, đỡ Ảnh Tử lên giường. Rồi chỉ đạo nàng tạo một tư thế: "Rồi rồi, chính là như vậy. Tiếp đó nàng liền nằm ở đó tận hưởng là được rồi."
Tô Hỏa từ phía sau, đưa tay sờ lên mông thịt trắng bạch của Ảnh Tử. Xoa xoa, cảm nhận sự mềm mại và đàn hồi của da thịt nàng. Trong khi côn ŧᏂịŧ của hắn đang mơ trớn, cọ xát với bên ngoài tiểu huyệt, nhằm để kí©ɧ ŧɧí©ɧ bên trong nàng tiết ra dịch bôi trơn.
"A a a... Chủ nhân... " Ảnh Tử rêи ɾỉ. Ngứa ngái khó chịu. Nàng di chuyển mông lên xuống, cố gắng tự mình đút côn ŧᏂịŧ của hắn vào bên trong.
"Ảnh Tử ngoan nào, đừng động đậy. Ta sẽ cho cô bé của nàng ăn côn ŧᏂịŧ ngay đây." Tô Hỏa lấy ra hai bình dược tề có màu sắc khác nhau, lần lượt đổ vào tiểu huyệt và cúc hoa của nàng. Sau đó hắn giữ lấy chặt mông của nàng, từ từ đẩy côn ŧᏂịŧ vào trong.
(Chậc chậc chậc. Bỉ Bỉ Đông, cám ơn nàng đã dâng một vị xử nữ Hồn Thánh tặng cho ta. Ta nhất định sẽ không lãng phí món quà của nàng, từ từ ta sẽ thưởng thức hết cơ thể nóng bỏng này của Ảnh Tử.) Trước khi thưởng thức bữa ăn ngon miệng, Tô Hảo không quyên cảm ơn, cầu nguyện trước con mồi. Hắn nhếch mép, rồi dứt khoát đẩy mạnh vào trong.
Phốc.
"A!!!" Ảnh Tử đầu phía trước hơi cong lên một chút, đau đớn kêu lên.
"Hịc... hịc... hịc..."
"Ảnh Tử ngoan a, nín khóc đi. Vì đây là lần đầu của nàng, nên ta sẽ làm nhẹ nhàng với nàng hơn." Tô Hỏa hưng phấn, vuốt ve lên lưng của Ảnh Tử an ủi.
Nàng là một vị Hồn Thánh nha, bình thường người cao quý như nàng, làm sao có thể giữ nguyên người ở trong tư thế quỳ xấu hổ này được chứ. Nàng đáng lẽ ra phải được người khác cúi đầu, quỳ gối tôn kính mới đúng. Là tồn tại bề trên, để người xung quanh sùng bái ngước mắt nhìn lên hâm mộ.
Nhưng lúc này đây, Ảnh Tử chẳng khác như bao người con gái khác là mấy. Bị Tô Hỏa, một tên Hồn Tôn nhỏ bé, phá vỡ tấm thân ngọc ngà dìm giữ bấy lâu, biến thành một người phụ nữ đích thực.
Mà thứ nàng nhận được lại chính là thân phận thấp hèn của một người tình nô của hắn. Vậy mà nàng còn rất hạnh phúc với điều đó a . Như vậy thử hỏi xem, Tô Hỏa làm sao không hưng phấn cho được vì đã thu phục được nàng.
"Hịc, hịc... Vâng, cảm ơn chủ nhân." Ảnh Tử chịu đựng đau đớn, lau nước mắt trên mặt.
Tô Hỏa lúc này đây, khi đã sát nhập làm một với Ảnh Tử. Côn ŧᏂịŧ ở bên trong tiểu huyệt của nàng, bị hút vào trong, vô cùng thoải mái.
Tô Hỏa giữ nguyên, dùng kĩ năng {Nhìn Xuyên Thấu} xem tình hình ở bên trong. Hắn cảm thấy, hắn có thể bị con ma nữ xinh đẹp này hút cạn sức sống?
"Khà khà, khá khen cho Ảnh Tử. Tiểu huyệt của nàng vậy mà có thể tham ăn như vậy. Côn ŧᏂịŧ của ta nha, bị của nàng cắm nuốt thật là đáng thương a."
Trái ngược với Tô Hỏa, người của Ảnh Tử lại cảm thấy vô cùng thoải mái. Cho dù hắn không động đậy, thì tiểu huyệt của nàng cũng có thể ăn no: "Chủ nhân... Ảnh Tử có tội... Ảnh Tử sẽ ngừng phụ thể ngay đây..."
Tô Hỏa vội vàng ngăn nàng lại: "Không cần. Ta muốn xem xem, là ta sẽ bị tiểu ma nữ nàng hút cạn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trước. Hay là ta sẽ làm cô bé của nàng no căng bụng đây."
Tô Hỏa xấu xa cười, rồi nắm lấy hai tay của nàng từ phía sau. Trong tư thế doggy, hắn bắt đầu chuyển động: "Hắc hắc. Ảnh Tử à, nàng nhất định phải cố mà chịu đựng đến cùng nha. Tối nay ta sẽ không cho nàng ngủ đâu, nàng phải ráng mà giúp ta thỏa mãn a."
"Chủ nhân yên tâm...Ảnh Tử là một Hồn Thánh... Ảnh Tử nhất định có thể chịu được... A a a... Xin mời chủ nhân mạnh mẽ thao chết Ảnh Tử..." Ảnh Tư khó khăn cố nói.
Vì bị Tô Hỏa làm cho quá sung sướиɠ, phía trước miệng của nàng không cách nào ngậm lại. Mở to miệng rêи ɾỉ, nước dãi bắt đầu chảy xuống, ướt hết tấp ga trải giường.
"Nàng nhớ đó nha, nếu như nàng không chịu được mà ngất đi. Lúc đó ta sẽ gọi nàng dậy để tiếp tục làm." Tô Hỏa ác thú, không khách sáo, thao nàng nhanh hơn.
Phạch... Phạch... Phạch...
"A a a a... Ảnh Tử nhất định làm được... Ảnh Tử hứa..." Ảnh Tử cắm môi, kiên cường nói.
Rất lâu sau đó, ở trong phòng liên tục vang lên những âm thanh dâʍ đãиɠ mà Ảnh Tử vui vẻ phát ra. Mà bên những căn phòng khác, đám nữ nhân Hồ Liền Na đã có một đêm khó ngủ.
Thậm chí các nàng có lúc muốn chạy sang phòng của Tô Hỏa, cùng hắn tham gia trận tɧác ɭoạи kia. Nhưng, cuối cùng không có ai làm như vậy. Các nàng chỉ có thể đếm phòng của các tỷ muội khác, cùng nhau mệt mỏi vận động, sau đó sẽ ngủ thϊếp đi.
"Cô cô, người vẫn chưa ngủ sao?" Hồ Liệt Na rón rén, bước đến phòng của Trương Dung. Thấy cô cô còn chưa ngủ, nàng lên tiếng hỏi thăm.
"Ân... Na Na, đã khuya như vậy rồi, con sang đây làm gì?" Trương Dung lười biếng hỏi thăm.
"Cũng không có gì." Hồ Liệt Na ngượng ngụng, ôm một cái gối trong lòng.
Trương Dung biết ý đồ của nàng, hào phóng mời gọi: "Nha. Vậy con có muốn lên đây ngủ cùng cô cô không?"
"Vâng." Hồ Liệt Na khép cửa lại, vội vàng lao lên giường.
Đắp chung một chiếc chăn, Hồ Liên Na lên tiếng nói ra mục đích đến đây: "Cô cô, người có thể kẻ cho con về lão công lúc nhỏ sao?"
"Ừm." Trương Dung lười biếng trả lời.
Sau đó, vì khó ngủ, nên hai cô cháu các nàng trò chuyện rất lâu. Càng nói càng hăng say và càng tỉnh táo. Hồ Liệt Na cũng đã hiểu thêm nhiều điều về cuộc sống trước đó của Tô Hỏa và Trương Dung.
Ở trong lòng ngực ấm áp của Trương Dung, Hồ Liệt Na không ngừng thán phục về sự thông minh của lão công hồi nhỏ. Đồng thời nàng vô cùng bất mãn: "Hừ! Hắn ta quả nhiên là một đại háo sắc mà."
Trương Dung chiều chuộng, vốt ve đầu nàng: "Ừm. Tiểu Hỏa đúng là rất háo sắc, nhưng cho dù là như vậy, chúng ta lại không thể ngừng yêu hắn."
Hồ Liệt Na yên lặng ngẫm nghĩ. Nàng không thể ngờ rằng, nàng lại yêu phải một tên cặn bã nam. Mà nàng lại không ghét hắn nổi, còn rất nuông chiều, giúp hắn mở rộng hậu cung, sống với hắn một cuộc sống viên mãn. Tại sao?
"Ư ư... Na Na, con ăn ít sữa lại thôi. Nếu ngày mai để Tiểu Hỏa phát hiện con đã ăn vụng hết sữa của cô cô, hắn nhất định sẽ la con." Trương Dung nằm im rêи ɾỉ.
"Hắn dám? Nếu hắn dám la con, con nhất định sẽ cho hắn đẹp mặt." Hồ Liệt Na khó chịu nói. Nàng quyết định, nàng sẽ hút sạch sữa của cô cô Trương Dung. Xem đó như là cách trả thù vì bị hắn trêu ghẹo hôm nay.
"Được rồi, nếu con không sợ thì tiếp tục ăn à. Đến lúc đó cô cô sẽ nói giúp cho con." Trương Dung hiền từ như một người mẹ, vỗ về đứa con dâu nay.
"Cảm ơn cô cô." Hồ Liệt Na tươi cười, tiếp tục ngậm nhũ hoa của Trương Dung mà bú.
.....
Cùng lúc đó, phía bên Tô Hỏa.
Một lần bơm tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào người Ảnh Tử. Hai lần. Rồi ba lần.... Và rất nhiều lần sau đó.
Ảnh Tử không giữ lại chút nào, dâng hiến toàn bộ những chỗ nàng có thể cho, tùy ý cho hắn ăn hết. Miệng, cúc hoa, tiểu huyệt, đùi, nách, ngực... Toàn bộ đều có dấu vết của Tô Hỏa làm qua.
Ngoài thời gian dùng để dạy cho Ảnh Tử các loại tư thế khi chơi tình thú trên giường. Tô Hỏa vẫn không thỏa mãn, còn đè nàng ở trên tường, vứt nàng trên bàn, đi xung quanh phòng, sau đó thô bạo thao.
Ảnh Tử tuy là rất cố gắng, nhưng nàng đã bị hắn thao ngất đi 5 lần. Và Tô Hỏa sau đó vẫn cứ gọi nàng dậy tiếp tục chiến đấu. Đã hứa với nhau đêm nay sẽ không ngủ đâu?
.....
4 giờ sáng. Tạm thời để cho Ảnh Tử nghỉ ngơi trong lòng ngực. Tô Hỏa cùng nàng trò chuyện, cười nói vui vẻ để hiểu nhau hơn. Và Ảnh Tử đã thành thật, bán đứng Bỉ Bỉ Đông tất cả, kể hết cho Tô Hỏa nghe.
Nàng sau đó còn đồng ý làm điệp viên hai mang, giúp Tô Hỏa gián tiếp ghi chép lại sinh hoạt thường ngày của Bỉ Bỉ Đông.
"Ảnh Tử, nàng cũng đã nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta nhanh tiếp tục làm a." Tô Hỏa gương mặt hèn mọn, nắm lấy tay của Ảnh Tử cho xuống côn ŧᏂịŧ.
"Chủ nhân... Trời cũng gần sáng rồi, có thể để cho Ảnh Tử ngủ một chút được không?" Ảnh Tử tray xoa xoa bụng chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, bất lực nói. Nàng lúc này không còn tự tin của một Hồn Thánh như trước. Mà chỉ như một con mèo nhỏ vô tội, muốn vụиɠ ŧяộʍ lười biếng nghỉ ngơi.
"Không được. Trừ khi nàng làm cho ta ra thêm ba lần nữa."
"Hô... Được rồi." Ảnh Tử mệt mỏi thở dài, sau đó bò xuống bú ʍúŧ côn ŧᏂịŧ vào trong miệng.
Tuy là miệng của nàng đã mỏi và tê lắm rồi. Sáng nay có thể là sẽ không cần dùng bữa nữa, vì cả đêm nàng đã được ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Tô Hỏa no lắm rồi. Nhưng so với việc dùng cúc hoa, hay tiểu huyệt thỏa mãn giúp hắn, thì đây chính là lựa cho duy nhất. (Ta nhất định không thể bị hắn xuất vào bên trong người một lần nào nữa, hôm nay thế là đủ rồi.)
Tô Hảo đưa tay nắm lấy đầu Ảnh Tử tùy ý sóc. Có thể bắt nạt một Hồn Thánh cường đại như nàng, hắn đặc biệt yêu thích. (Ba lần a. Hắc hắc. Lần này ta sẽ không dễ cao trào như lúc trước đâu. Ít nhất ta phải để cho nàng làm đến trời sáng.)