Tại Sao Game Tôi Chơi Lại Biến Thành Bản Cao H

Chương 11: Điểm tương tự của hai cha con là tiểu huyệt

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nam nhân bước vào từ ngoài cửa khiến cho Tô Hàn đã phải uống vài ly nước mới khôi phục lại được sắc mặt bình thường thoáng cái lại đỏ bừng lên, ký ức sau cùng trong đầu là hình ảnh nam nhân lớn hơn mình 20 tuổi này vùi đầu vào mông mình liếʍ huyệt. Mặc dù lúc sau Tô Hàn đã ngủ mê man, nhưng loại cảm giác vừa tê vừa ngứa thoải mái đến mức chịu không nổi này thoáng cái đã quay trở lại, cảm nhận được phía sau càng ngày càng ẩm ướt rõ ràng khiến cho Tô Hàn phải kẹp chặt hai chân lại, cậu cúi đầu không dám đối diện với nam nhân, cố gắng bỏ qua kɧoáı ©ảʍ không ngừng tuôn ra từ trong thân thể mình.

"Thực sự là càng xem càng thấy giống đó!" Nam nhân kích động đến gần giường của Tô Hàn ngồi xuống, tỉ mỉ quan sát gương mặt của cậu, "Tiểu huynh đệ, tôn tính đại danh của lệnh tôn lệnh đường là gì vậy?"

Tô Hàn bị cảnh tượng quen thuộc này làm cho hoảng hồn, đây không phải là tình tiết nên phát sinh ở Tần phủ theo như game gốc hay sao? Nam chính được kiếm khách vô danh nhận ra điểm tương tự với bạn tốt ngày xưa của mình —— minh chủ võ lâm đời trước, sau khi hỏi rõ thân thế mới phát hiện có thể đây là con trai của bạn tốt bị kẻ gian hãm hại vào 18 năm trước, thế là y kêu nam chính đi tìm một lão nhân —— một người hầu may mắn còn sót lại sau sự kiện đó.

Bấy giờ Tô Hàn mới hồi tưởng lại lời nam nhân nói lúc mình bị liếʍ huyệt hồi tối hôm qua.

"Cái mùi này, đã từng liếʍ qua ở đâu rồi nha?"

"Thật là... Tao vị quen thuộc này, giống y như người kia vậy đó!"

"Thực sự là quá giống! Đến cả tao điểm đều nằm ở cùng một chỗ!"

Trời ạ! Đừng nói cho tui biết điểm tương tự là ở cái chỗ đó nhá! Tô Hàn bụm mặt quả thực rất muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, thật sự là cậu đã quá xem thường trình độ không biết xấu hổ của cái game hàng nhái này rồi.

"Tiểu huynh đệ? Tiểu huynh đệ!" Nam nhân hô vài tiếng mới khiến cho Tô Hàn phục hồi tinh thần lại.

"Ừm, tôi là cô nhi, không biết cha mẹ là ai." Tô Hàn không thể làm gì khác hơn là cúi đầu nói theo kịch tình, "Tôi được người trong thôn cùng nhau nuôi lớn, Ngô đại nương nói lúc nhặt được tôi trên người tôi có nửa mảnh ngọc bội, mơ hồ có thể thấy được một chữ "Tô", cho nên liền đặt tên cho tôi là Tô Hàn."

Nói đến đây Tô Hàn liền lấy mảnh ngọc bội đáng giá duy nhất ở trên người mình ra.

Nam nhân nhận lấy xem kỹ, quả nhiên hệt như giới thiệu trong kịch tình, y kêu Tô Hàn đến nhà của lão nô bộc ở thành Thiên Chu.

Đã xong đoạn kịch tình này, nam nhân cho Tô Hàn một ít đan dược và ngân lượng rồi rời đi.

Tô Hàn nhìn nam nhân rời đi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ở chung một phòng với người đã từng có quan hệ với mình thật sự rất lúng túng đó, nhất là nam nhân này lại còn lại trưởng bối trên danh nghĩa của Tô Hàn, với cả hình như y còn từng cùng phụ thân của cái thân thể này... Tô Hàn lắc đầu, quẳng mấy cái suy nghĩ bừa bộn trong đầu ra ngoài.

"Bản thiếu gia cũng muốn đi!" Tần Vũ hưng phấn tuyên bố, "Không ngờ tới cậu lại có thân thế truyền kỳ như vậy, nhất định tôi phải đi theo xem thử!"

"Cậu đừng đi!" Tô Hàn thực sự không muốn để cho tiểu thiếu gia này đi theo đâu, mặc dù sẽ tổn thất một người hỗ trợ có võ công không tồi, nhưng tuyệt đối là lợi nhiều hơn hại, "Không phải cậu vừa mới được phép tham gia yến hội của ca mình sao?"

"Yến hội lần sau phải chờ tới hơn một tháng nữa lận!" Tần Vũ bĩu môi, "Mặc kệ cậu có nguyện ý hay không, dù sao tôi cũng sẽ đi theo!"

"Aiz!" Tô Hàn nặng nề thở dài một, cậu có cảm giác chuyến hành trình tiếp theo sẽ càng hỗn loạn hơn nữa.

Hôm sau hai người liền đồng loạt xuất phát, Tô Hàn phát hiện điểm tốt duy nhất trong trò chơi chính là, Tần Vũ là một đứa con nhà giàu rõ như ban ngày, cậu không cần khổ khổ cực cực đánh quái làm công kiếm tiền mua trang bị như trong game, thiếu gia con nhà giàu đã trực tiếp đổi trang bị tốt nhất trong thành Viêm Châu cho hai người, đến cả ở khách sạn cũng là nơi cao cấp nhất.

Có tiểu thiếu gia tài trợ thiên lý mã, rất nhanh hai người đã đến thành Thiên Chu. Không thèm để ý đến nhiệm vụ chi nhánh, Tô Hàn trực tiếp dẫn Tần Vũ ra vùng ngoại ô, đuổi kịp tình tiết tiếp theo —— anh hùng cứu mỹ nhân.

"Đừng mà! Mau buông ra! Rõ ràng đã đưa tiền cho các người rồi mà!" Một thiếu niên 17 – 18 tuổi vừa giãy dụa vừa la hét, quần áo trên người cậu ta đã bị ba tên cướp vây quanh xé rách manh mún, chỗ nên lộ hay không nên lộ đều đã lộ hết.

"Tiền nào so được với đệ?" Rõ ràng võ công của ba tên cướp cao hơn thiếu niên, nhưng bọn chúng lại cứ đùa giỡn cậu ta, một bên tiếp tục xé bỏ quần áo trên người thiếu niên, thỉnh thoảng lại sờ vài cái, ăn chút đậu hũ, "Món hàng này tốt lắm, rốt cuộc hôm nay mấy ca cũng có lời rồi!"

"Xin các người hãy tha cho tôi đi mà!" Thiếu niên nghe thấy lời bọn chúng nói càng kinh hoảng hơn, "Đừng như vậy mà! Tha cho tôi đi!"

"Đợi đến khi đại dương v*t của ca ca thao đến chịu không nổi rồi hẵng xin tha tiếp nha!" Tên cướp dùng sức xoa lên l*иg ngực trắng nõn của thiếu niên, "Chờ các ca ca hưởng thụ đủ rồi liền đưa đệ về bang, đi hầu hạ mấy huynh đệ trong bang!"

"Aiz!" Tô Hàn thấy gương mặt xinh đẹp cùng với l*иg ngực bằng phẳng của thiếu niên liền thở dài đầy nặng nề, quả nhiên, một trong những nữ chủ – Diệp Hân – cũng biến thành nam nhân luôn rồi. Chỉnh đốn lại tâm tình thất vọng, Tô Hàn nói ra một lời thoại anh hùng cứu mỹ nhân kinh điển, "Buông vị... tiểu huynh đệ kia ra!"

"Có thêm hai người tới nữa nè!" Bọn cướp đầy mặt da^ʍ sắc, nhìn hai người đang cưỡi ngựa từ trên xuống dưới, "Thoạt nhìn còn là người có tiền nữa đó nha! Lần này mấy ca muốn vừa lấy người vừa lấy tiền luôn!"

"Chỉ bằng các ngươi?" Rốt cục Tô Hàn cũng hơi yên tâm về mấy vụ đánh nhau, thông qua yến hội và gϊếŧ quái, cậu đã lên tới cấp 18, bộ dáng của Tần Vũ thì cỡ cấp 17, mà ba tên cướp này chỉ mới có cấp 16, cậu và Tần Vũ liên thủ đối phó mấy tên này hoàn toàn không thành vấn đề, càng miễn bàn đến chuyện tính tới thời điểm hiện tại trang bị của bọn họ đều là tốt nhất.

"Hai tiểu thiếu gia chưa trải sự đời này!" Bọn cướp cười nhạo nói, "Đợi đến lúc được dương v*t của các ca ca thao rồi mà vẫn còn kiêu ngạo được như vậy nữa thì tốt rồi!"

Nói rồi, ba tên cướp trói thiếu niên với quần áo rách rưới kia lại, rút khảm đao ở bên hông mình ra.

"Hừ! Nhìn ta thu thập các ngươi thế nào đây!" Rốt cục Tô Hàn cũng có chút "Vương bát khí" mà vai chính nên có rồi, cậu rút trường kiếm bên hông ra.

Cậu hoàn toàn không có chú ý tới ánh mắt của Tần Vũ ở phía sau đã trở nên khá là thâm trầm.