*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hai tay của Tô Hàn bị trói lại, đặt cao qua đỉnh đầu, gương mặt sống không thể yêu, bộ đồ thiếu hiệp vừa mới mặc vào mấy hôm cũng đã bị xé thành từng mảnh một.
Thật không nên tin tưởng cái trò chơi chết tiệt này mà! Tô Hàn liếc nhìn Tần Vũ cũng bị một tên cướp đè nặng nhưng vẻ mặt lại rất nhộn nhạo ở bên cạnh, đều do cái tên đồng đội heo này cả!
Vốn là một trận đấu 2V3 với lực lượng tương đương đột nhiên dưới ảnh hưởng của tiểu thiếu gia phát tao mềm nhũn chân biến thành một trận đấu 1V3 thua không thể nghi ngờ, Tô Hàn bị mấy tên cướp ăn cả đống lớn đậu hũ sau đó mới đánh ngã.
"Ai nha, thật sự không ngờ tới, tiểu thiếu gia nhà giàu này thế mà lại tao như vậy, chủ động liên lụy đến đồng bạn của mình chỉ để cho chúng ta thao thôi!" Tên cướp có dáng người gầy gò phụ trách Tần Vũ dùng bàn tay to sờ lên l*иg ngực tiểu thiếu gia đang chủ động giơ cao, xuống tới dương v*t hồng nhạt đã cương của cậu, "Quả đúng là một tên thích bị thao, đến cả dương v*t đều sạch sẽ như vậy, coi bộ hoàn toàn chưa từng dùng tới đâu!"
Tần Vũ bị đùa bỡn rất thoải mái, một bên nghênh hợp một bên giả bộ bày ra bộ dáng không tình nguyện, cố ý rêи ɾỉ nói, "Ưm a... Buông ra! Cái lũ cướp bọn bây... Hmm a... Bỏ cái tay bẩn thỉu của bọn bây ra... Đừng đυ.ng vào ta..."
Tên cướp cũng nhìn thấu là cậu đang muốn chơi tình thú, phối hợp tách hai chân của Tần Vũ ra, để lộ cái mông trắng nõn, đánh cho vài cái, "Hừ! Hiện tại cái bàn tay bẩn thỉu này đang giáo huấn mông nhỏ của cậu đó! Cậu có thể làm gì đây hả, tiểu thiếu gia?"
"Khốn kiếp... Ưm a... Bọn bây chết chắc rồi..." Tần Vũ kích động đến mức cả người đều ửng đỏ, tao huyệt đói khát đã có mấy ngày chưa được ai thao bắt đầu chảy dâʍ ɖị©ɧ, nhưng lại miễn cưỡng bày ra vẻ mặt lạnh lùng mắng, "Ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu... A a... Bản thiếu gia không phải là người mà cái loại đê tiện như bọn bây có thể đυ.ng tới... Đừng chạm vào tiểu huyệt của ta a..."
Tên cướp dứt khoát cắm ba ngón tay vào trong, ngón tay không ngừng được nội bích vừa chặt vừa nóng mυ'ŧ lấy khiến du͙© vọиɠ của hắn tăng vọt, "Hừ! Đừng chạm? Đợi đến khi thao nát ngươi rồi còn không cầu xin! Mẹ nó! Không chịu nổi nữa rồi! Mυ'ŧ mυ'ŧ cho gia trước cái đã!" Tên cướp nói xong liền móc dương v*t tím đen thô to của mình ra, áp lên mặt Tần Vũ.
"Hmm hmm... Bẩn muốn chết... Nhanh lấy ra..." Tần Vũ bị mùi tanh tưởi của dương v*t khiến cho đói khát hơn, hận không thể lập tức ăn vào, nhưng trên mặt vẫn giả bộ bày ra biểu tình chán ghét, cậu nghiêng đầu nói, "Cút a... Đừng hy vọng ta sẽ ngậm cái này vào miệng! A a... Đừng lộng tiểu huyệt của ta mà..."
"Hừ! Chuyện này còn không phải do ngươi quyết định!" Tên cướp cũng phối hợp để dương v*t cọ tới cọ lui ở trên mặt Tần Vũ, hơn nửa ngày mới "cứng rắn" nhét vào miệng Tần Vũ, bắt đầu vận động pít tông trong cái miệng nhỏ nhắn, "Mẹ nó! Thật không hổ là thiếu gia nhà giàu, cái miệng nhỏ nhắn bị làm lên còn thoải mái hơn cả lãng huyệt của nam kỹ đã bị thao nát trong Câu Lan viện nữa, chắc là ngươi chưa bao giờ được ăn món ngon này đâu há! Phải nhấm nháp cho thật kỹ đấy!"
Tần Vũ bị niêm dịch được phân bố từ qυყ đầυ của nam nhân cọ ra dính đầy cả mặt, cậu thỏa mãn ngậm lấy côn th*t vào trong miệng, liếʍ lộng phối hợp theo tốc độ thao làm của tên cướp.
Thiếu niên ở bên kia không được bọn Tô Hàn giải cứu thành công không thấy được biểu tình đích thực cùng với động tác nghênh hợp thuần thục của Tần Vũ, thế là cậu ta cho rằng mình đã làm liên lụy tới hai người có lòng tốt cứu mình, lâm vào tự trách một cách nặng nề.
Hậu huyệt chưa từng bị xâm nhập của thiếu niên bị tên cướp tráng hán đang đè ở trên người cậu ta trực tiếp đâm vào, đau đến mức thiếu niên nhịn không được kêu một tiếng, nước mắt cũng chảy xuống.
"Không hổ là huyệt của xử nam! Mẹ nó, thực đúng là gặp may, làm lên quá thoải mái!" Tráng hán thô bạo hoàn toàn không nghĩ đến chuyện làm tiền hí hay là an ủi thiếu niên, hắn chỉ đơn thuần dùng dương v*t lớn của mình thao làm nộn huyệt khô khốc của cậu.
"Đau... Hmm hmm... Cầu xin ngươi... Hãy thả hai người bọn họ đi... Ta sẽ ở lại... A a..." Thiếu niên đã đau đến chịu không nổi nhưng vẫn cố gắng xin tha cho hai người kia, "Đừng để liên lụy hai người bọn họ... Ngươi muốn ta làm gì cũng..."
"Nghĩ hay thật!" Tráng hán thao làm thiếu niên biến mông cậu thành một mảnh đỏ bừng không chút thương tiếc, "Ba con vịt béo tới tay còn có thể thả ra được sao? Ngươi tưởng bọn ta đang làm việc thiện hả? Mẹ nó! Có biết thả lỏng một chút không? Kẹp ông đau quá rồi đây này!"
Tên cướp phụ trách Tần Vũ một bên thao làm một bên đi tới, hứng thú quan sát thiếu niên vài lần, thiếu niên thì lại nhìn thấy bộ dáng Tần Vũ không ngừng bị dương v*t thô to thao làm, cậu xấu hổ cúi đầu.
"A a... Buông ra... Ưm a... Không được... Lại thao đến rồi... Sắp bị thao bắn..." chân của Tần Vũ miễn cưỡng chạm đất, phía sau va chạm mãnh liệt khiến cho chân của cậu đã sắp rút gân, nhịn không được liền hét lên một tiếng, bắn ra, từng dòng dịch trắng trào ra khỏi qυყ đầυ hệt như nướ© ŧıểυ, vừa lúc rơi xuống người của thiếu niên.
"Đúng là một tao hóa ngon miệng!" Tráng hán đỏ mắt nói, "Không giống như bên đây, huyệt xử nam quá chặt quá khô, tuyệt không dễ thao!"
"Bằng không chúng ta đổi đi?" Tên cướp gầy đề nghị.
"Đừng động vào cậu ta!" Thiếu niên không biết tính sự chỉ cho rằng Tần Vũ bị thao khó chịu đến mức bắn nướ© ŧıểυ, cậu khổ sở muốn chết, "Các người... Khi dễ ta là được, đừng... Khi dễ cậu ta nữa... Hmm hmm... Buông tha bọn họ đi... Đều là lỗi của ta..."
Đương nhiên là sẽ không có ai để ý tới ý kiến của thiếu niên rồi, tên cướp gầy đâm vài cái sau đó bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên mông Tần Vũ, tiếp đến hắn đưa Tần Vũ cho tráng hán, thiếu niên chưa từng bắn tinh chỉ cho rằng đây là một loại vũ nhục, khóc càng khó qua hơn.
côn th*t còn lớn hơn ban nãy cắm vào trong tiểu huyệt dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Tần Vũ, hai người cùng phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.
Tráng hán không đợi Tần Vũ thích ứng đã mãnh lực thao làm, Tần Vũ lại lớn tiếng rêи ɾỉ.
Mặc dù tráng hán không có kỹ xảo gì cả, nhưng loại làm bừa này ngược lại càng khiến cho tiểu thiếu gia cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dương v*t vừa mới bắn tinh lại đứng thẳng lên, "A a... Lớn quá đi... Ưm a... Đại dương v*t muốn làm chết ta... A a... Dùng sức quá mạnh..."
"Thực sự là thoải mái chết được! Tao huyệt của kỹ nữ này mυ'ŧ thật giỏi!" Tráng hán cũng làm được rất hài lòng, "Tao thủy còn nhiều hơn cả nữ nhân nữa!"
Tên cướp gầy vừa mới bắn qua một lần lại không vội cắm vào, hắn đưa tay sờ sờ lên cúc huyệt đã bị tàn phá có hơi thảm của thiếu niên, không thèm để ý đến vết bẩn bên trên, trực tiếp vươn đầu lưỡi ra liếʍ lên.
"Đừng! Đừng liếʍ... Bẩn a..." Động tác này ngược lại càng làm cho thiếu niên cảm thấy khủng hoảng hơn tên tráng hán thô bạo ban nãy, khiến cho cậu phải dừng cả tiếng khóc.
"Huyệt của xử nam bẩn đi đâu được chứ?" Tên cướp gầy ôn hòa trấn an, "Rất nhanh sẽ làm đệ thấy thoải mái, rất nhanh sẽ khiến cho đệ chủ động tao lên..."