Thế Giới Phép Thuật

Chương 93: Băng Tâm

Tiến về phía ngọn núi chẻ đôi, cả 4 người đều đề phòng cao độ, một kết giới khá lớn được 3 người Đạo Đồng, Diệp Vy và Xuân Phước cùng nhau tạo thành, còn Minh thì kích hoạt chiếc nhẫn hoạt động ở mức tối đa nhằm phát hiện sớm bất cứ mối nguy phép thuật nào.

“Mùi tử khí thật mạnh…!” Minh cảm thán.

“Có thể đây là mồ chôn chung của cả trận chiến khi xưa…” Đạo Đồng đáp.

Càng tiến đến gần ngọn núi, sự lạnh lẽo chết chóc càng rõ rệt đến mức Xuân Phước vô thức dừng bước, Minh phải nắm lấy tay nàng trấn an và tiếp tục đi, vì hắn không muốn quay lại, cũng không thể tách nhóm.

“Thật kì lạ… Ngay ngoài kia gió còn thổi rất mạnh, sao ở đây rất tĩnh lặng…?” Diệp Vy thắc mắc.

Minh và Đạo Đồng nhìn nhau nhưng không nói, cả hai cùng nhìn xung quanh như một phản xạ. Cách đó không xa, phía sau lưng, nơi mà bọn hắn vừa đi qua vẫn đang bị những cơn gió rất mạnh oanh tạc, ngay cả dấu chân của bọn hắn cũng nhanh chóng bị gió xóa sạch. Nhưng ngay tại vị trí bọn hắn đang đứng, dưới chân núi thì không hề có gió, cứ như có một kết giới ngăn cách quả núi này với khoảng không bên ngoài.

Đắn đo một lúc, Minh khoát tay nói: “Ta muốn vào đó một mình…!”

Đạo Đồng khẽ gật đầu, đi tới đây có lẽ là mức tối đa với hắn, bởi vì không ai trong nhóm biết được trong kia có gì và không ai có đủ máu liều như Minh.

“Ngươi…!” Xuân Phước níu áo Minh định cản hắn nhưng không được, còn Diệp Vy thì chỉ lặng lẽ nhìn gã thanh niên với ánh mắt đầy quyết tâm.

Từng bước chậm rãi, Minh tiến vào lòng núi.

Sự tĩnh lặng ngập tràn không gian.

Minh rút kiếm, Phong Nha được kích hoạt và biến lớn đầy khí thế.

Quả núi bị chẻ làm hai, tạo ra một thung lũng ở giữa, như một con đường dẫn vào sâu. Minh nheo mắt vì sương khói càng lúc càng dày đặc.

Bên ngoài, nhóm ba người Đạo Đồng tuy lo lắng nhưng không thể giúp gì hơn, đành ngồi lại chữa trị và tranh thủ hồi phục chờ Minh.

Bất chợt, Đạo Đồng bật dậy đề phòng, Diệp Vy cũng nhanh chóng nhận ra vấn đề.

“Ai…?” Xuân Phước cũng vội vã nhìn theo và phát hiện một bóng người đang chậm rãi tiến vào lòng núi.

Sương khói dày đặc hơn từ khi Minh tiến vào nên cả ba người không thể nhìn rõ gương mặt người kia, chỉ biết rằng đó là một cô gái với dáng người mê hoặc, nhưng bước đi chậm rãi, chệnh choạng cho thấy đang bị thương.

Diệp Vy và Đạo Đồng nhìn nhau hội ý, nhưng rồi lại thôi.

“Hoàng Minh…!” Xuân Phước lo lắng nhìn bóng người kia khuất dần trong lòng núi.

Chưa hết bất ngờ khi thấy một cô gái xuất hiện ở nơi chết chóc này, thì ba người lại thêm một phen hoảng loạn khi một loạt bóng đen khác xuất hiện…

“Ô hô…!”

Một nhóm gần 10 người đều là nữ, đều xinh đẹp cười rộn rã khi thấy nhóm Đạo Đồng đang cắm kết giới ngay chân núi.

“Là kẻ nào đã khai mở Cửu Long độc mộ?” Giọng nói mê hoặc vang vọng, một bóng đen đầy ma mị khác hiện ra trên không.

Xuân Phước tái mặt, bởi người vừa lên tiếng kia chính là Dạ Lan, một phù thủy hắc ám nổi tiếng tàn bạo, và nhóm 10 người kia chính là những gương mặt hàng đầu của tổ chức Dạ thuật. Nhưng chỉ có một vài người để ý tới nhóm Đạo Đồng, còn lại, kể cả Dạ Lan cũng không quan tâm. Và nhóm Đạo Đồng cũng không lên tiếng, chỉ đề phòng tối đa.

Một cô gái trong bộ váy đen làm phép, một con thú kì dị chui ra từ cánh tay cô gái rồi nhanh chóng lao về phía lòng núi. Cánh tay cô gái bị con vật xé rách trông thật kinh dị nhưng ma thuật khiến nó nhanh chóng lành lại, làm da mịn màng trắng trẻo như con gái.

Trong vài giây, con thú quay trở lại, nó nhảy lên vai cô gái rồi chui vào lỗ...tai. Con thú to như con mèo hoang, chui mất hút vào lỗ tai mà cô gái không hề tỏ ra đau đớn…

“Ả đã tiến vào trong rồi…!” Cô gái kính cẩn cúi đầu nói với Dạ Lan.

Dạ Lan trầm lặng vài giây rồi liếc sang đám Đạo Đồng…

“Là kẻ nào đã mở phong ấn ngôi mộ?”

Dạ Lan hỏi khiến ba người sửng sốt, không biết trả lời như thế nào. Nhưng rồi thấy biểu hiện của ba người, người mạnh nhất là Đạo Đồng nhưng vẫn còn quá yếu, và cả đám phải chui rúc trong một kết giới cũng không quá mạnh nên Dạ Lan nhanh chóng rời đi mà không cần câu trả lời. Nhóm còn lại cũng nhanh chóng biến mất để lại ba người ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì.

“Nghe cuộc nói chuyện thì có lẽ họ đuổi theo cô gái áo trắng kia…!” Đạo Đồng nói và nhìn vào lòng núi.

Hai cô gái không nói gì, chỉ thở dài nhẹ nhõm vì nhóm Dạ thuật không gây chuyện.

Và thêm một lần bất ngờ tột độ đến với ba người, ngay khi vừa thở phào thì một bóng đen to lớn lướt qua trên mặt đất rất nhanh. Xuân Phước hoảng hốt tới mức hét lên trong khi Đạo Đồng cuống cuồng biến thân thành vàng.

“Giống như là...một con rồng…!” Diệp Vy nhìn lên trời, phía lòng núi.

“Long khí?” Xuân Phước khẽ đập tay lên ngực vì sợ.

Đạo Đồng lắc đầu: “Không, Long khí không có bóng…!”

“Vậy là...nơi này tồn tại một con rồng với kích cỡ...lớn hơn con rồng cấp thánh mạnh nhất hiện tại của Tha Nốt…”



Minh đi gần tới giữa lòng núi mà không thấy gì khác biệt ngoài việc sương dày lên khi mới vào và tan dần khi hắn tới được đây. Ngay lúc này đã có thể thấy mọi vật xung quanh.

Cách đó một đoạn, đằng sau một tảng đá lớn, một bóng người yếu ớt cố gắng giương cung lên nhắm vào Minh, mũi tên lóe sáng, lao vυ't đi…

Minh không phát hiện ra người này nhưng cảm nhận được mũi tên vì hắn liên tục đề phòng cận thận, chỉ bằng một cái lách người, mũi tên sượt qua đầu làm một vài sợi tóc đóng băng. Mũi tên gim vào đất khiến một khoảng lớn mặt đất cũng đóng băng theo.

Minh quay lại, kết hợp với Mắt Thần nhìn thấy người vừa bắn mình, cũng là người không quá xa lạ…

“Băng...Tâm…!” Minh lầm bầm, nắm chặt thanh kiếm khi Băng Tâm giương mũi tên tiếp theo.

Nhưng rồi mũi tên rơi xuống, chiếc cung cũng rơi xuống, cả người Băng Tâm đổ gục xuống. Minh chần chừ nhưng rồi cũng từ từ tiến lại quan sát. Bất ngờ một bóng đen to lớn bao phủ nơi hắn đứng, Minh luôn đề phòng nên trong nháy mắt thanh Phong Nha đã rung lên dữ dội vì uy lực mà Minh kích hoạt.

“Khoan…!”

Một cô gái xinh đẹp với làn tóc màu vàng, váy áo cùng màu đáp xuống trước mặt Minh.

Hắn khựng lại, không vung kiếm nhưng vẫn duy trì chiêu thức. Hắn ngáo ngờ nhìn lên rồi nhìn xuống cô gái, rồi một tay chỉ lên trời, một tay chỉ vào cô gái áo vàng.

“Phải...là ta…!”

Cô gái hiểu ý, liền gật đầu xác nhận.

Minh lặng thinh nhìn chằm chằm vào mỹ nhân vừa xuất hiện, hắn vẫn đề phòng không hề vội vã.

“Ta không phải kẻ địch của ngươi…!”

Cô gái áo vàng nói, rồi quay sang xem xét Băng Tâm.

“Vết thương nặng quá…!”

Nói xong, cô gái niệm thuật, hai bàn tay tỏa sáng đặt lên vùng ngực của Băng Tâm nhưng…

“A…”

Một lực cực mạnh đánh bật hai tay cô gái khỏi người Băng Tâm.

“Ma thuật quá mạnh…!”

Chần chừ, rồi cô gái dùng phép thuật đưa Băng Tâm tiến sâu vào trong lòng núi thêm nữa. Minh không biết phải làm gì nên đánh liều đi theo. Và cô gái áo vàng cũng không ngăn cản hắn, đi một đoạn ngắn, thì nàng dừng lại, niệm thuật. Một kết giới khác mở ra, cô gái áo vàng đưa Băng Tâm vào trong.

“Ngươi có vào không?”

Minh đang lưỡng lự, hắn lại liều lần nữa, bước qua kết giới.

Bên trong là một khu vườn nhỏ xanh mát, không có nhà ở mà chỉ có một chiếc bàn và những chiếc ghế bằng đá. Ở góc vườn có một hồ nước nhỏ. Cô gái áo vàng đặt Băng Tâm vào hồ nước đó, cơ thể Băng Tâm nhanh chóng chìm xuống, ở ngực nàng thoát ra làn khói đen bay lên khỏi mặt nước.

Minh lặng thinh với nhiều thắc mắc nhưng không hỏi. Cô gái áo vàng cũng im lặng không nói, cả hai nhìn vào cơ thể đang chìm dưới hồ nước trong vắt nhưng đang sủi lên những làn khói đen.

“Ngươi có thể ở lại đây, cũng có thể rời đi…!”

Minh cũng không đáp mà chỉ lặng lẽ nhìn cô gái áo vàng cất bước. Trong kết giới, chỉ còn lại hai người, mà chính xác chỉ là một người.

Minh không biết nên làm gì, hắn tiến sát bờ hồ nhìn Băng Tâm ở dưới, người đã hai lần tấn công hắn.

“Đây là nữ hoàng sao?”

Bình tĩnh trở lại, cũng là lúc máu da^ʍ lên não, Minh mỉm cười…

“Nàng bắn ta hai cái thì ta bắn lại nàng hai cái…!”

Rồi hắn lột quần áo và nhảy xuống hồ, mặc kệ việc cô gái áo vàng kia có quay lại hay không.

Cơ thể lạnh lẽo và không hơi thở của Băng Tâm khiến Minh hơi rùng mình, cứ như một xác chết, nhưng các ngón tay nàng vẫn cử động, vẫn nắm chặt tay Minh khi hắn nắm lấy tay nàng kéo lên.

Đặt Băng Tâm tựa vào bờ hồ, phần ngực trở xuống vẫn chìm trong nước. Minh nhanh chóng cởi bỏ quần áo của nàng. Một cơ thể trắng bệch thiếu sức sống, ấn kí màu đen giữa ngực đang lan rộng với tốc độ chậm, nó đã lan tới chân của hai bầu ngực săn chắc, to đầy mà lạnh ngắt. Như một thói quen, Minh đưa tay lên khẽ chạm vào ấn kí đó, hắn chợt nhớ tới lúc cô gái áo vàng bị nó đánh bật ra nhưng tay đã vào, một giây, hai giây...ba giây, ngón tay hắn không bị ấn kí phản thuật. Rồi cứ thế, hai bàn tay hắn tóm lấy bộ ngực mà nắn bóp.

“Lành lạnh, ghê ghê nhưng mà vẫn phê…!” Minh hít hà xoa nắn, hắn nâng cơ thể Băng Tâm đặt lên đùi mình, người nàng nhô cao và bai bầu ngực trồi lên khỏi mặt nước.

Minh há miệng định ngoạm lấy thì phát hiện Băng Tâm vừa mở mắt và nhìn hắn chằm chằm. Nhưng thay vì sợ hãi thì tên da^ʍ tặc ngược là càng nứиɠ hơn, dươиɠ ѵậŧ căng cứng chọc vào bụng nàng. Từ từ cúi xuống, hai đôi mắt vẫn nhìn nhau, nhưng cái miệng của Minh thì đớp lấy bầu vυ' nàng, mυ'ŧ mạnh…

Ánh mắt Băng Tâm không hề thay đổi…

Không cảm xúc…

Minh cảm thấy như bị sỉ nhục, hắn nhẹ nhàng từ tốn rồi đến làm mạnh bạo hơn, đớp mạnh hơn, thậm chí cắn cả đầu ti, hai bầu ngực in hằn dấu răng nhưng ánh mắt Băng Tâm vẫn không thay đổi. Rồi nàng ngửa đầu ra tựa vào bờ hồ, đôi mắt vô cảm nhìn lên trời.

Minh cũng cảm thấy bối rối, hắn đoán có hai nguyên nhân, một là Băng Tâm dùng phép thuật ngăn cảm xúc, hai là cơ thể nàng không có cảm giác. Minh nghiêng về nguyên nhân thứ hai vì hắn cảm nhận được Băng Tâm kiệt quệ không thể dùng phép thuật.

Một chút chán nản, Minh cầm đầu dươиɠ ѵậŧ đặt vào âʍ đa͙σ nàng. Băng Tâm vẫn không phản ứng. Minh đẩy nhẹ, mép âʍ đa͙σ lạnh lẽo há ra đón nhận. Minh đưa tay xuống xoa lên âʍ ѵậŧ của nàng, nhưng cũng không một tia cảm xúc nào xuât hiện khiến Băng Tâm phản ứng.

“Hừ...hự…!”

Hắn đẩy thật mạnh, hắn bật ra tiếng rên vì dươиɠ ѵậŧ đau buốt, một phần vì âʍ đa͙σ khít khao chật chội, một phần vì âʍ đa͙σ khô khan không một chút nước nhờn…

Không một cơn co bóp của âʍ đa͙σ…

Không một hơi thở…

Không một cái chớp mắt…

Minh dựng tóc gáy, cơn đau ở dươиɠ ѵậŧ khiến hắn tỉnh táo, nhận ra mình đang làʍ t̠ìиɦ với một...xác chết nên thoáng chốc run rẩy.

“Phải, nàng ta không còn cảm nhận được cảm xúc, cảm giác trên thế gian này…!”

Giọng nói vang lên từ sau lưng khiến Minh thót tim vì đang tập trung vào Băng Tâm, nhưng rồi nhận ra đó là giọng nói của cô gái áo vàng. Hắn không quay lại, chỉ nhìn chằm chằm gương mặt lạnh lẽo vô cảm kia.

“Dạ Lan hồi sinh nàng ta từ...đất, xương. tóc và móng của nàng… Nàng chết một cách thảm khốc, thân thể không trọn vẹn. Dạ Lan thu thập những thứ còn lại từ cơ thể nàng để hồi sinh nàng.”

“Nhưng chỉ còn...xương, tóc và một số thứ… Cơ thể tan biến nên Dạ Lan tạo da thịt cho nàng từ bùn đất. Nhưng ả ta chỉ có thể tạo ra một...cơ thể biết di chuyển vì Băng Tâm không cảm nhận được mọi thứ, nàng chỉ còn một chút linh trí và pháp lực lưu lại trên xương cốt…”

“Cơ thể lạnh lẽo, không hơi thở, không cảm giác, không trí nhớ nhưng nàng...vẫn sống…!”

Minh nghe cô gái tóc vàng nói tơi đây thì ánh mắt lóe lên, tim hắn đập mạnh hơn, dươиɠ ѵậŧ hắn cương cứng hơn. Hắn đỡ đầu Băng Tâm ngay lại, hắn không chần chừ hôn lấy đôi môi tái nhợt, hắn hôn ngấu nghiến, hắn mυ'ŧ lấy chiếc lưỡi lạnh cứng đờ. Hắn hôn một cách say đắm, hai tay ôm chặt lấy cơ thể lạnh lẽo….

Dươиɠ ѵậŧ hắn giật giật vì kɧoáı ©ảʍ dù không di chuyển, không sự bôi trơn mà chỉ có cái lạnh khiến người ta rùng rợn. Và rồi hắn lêи đỉиɦ, dươиɠ ѵậŧ căng ra phóng từng dòng tinh nóng bóng vào sâu trong âʍ đa͙σ nàng, hắn cũng không biết Dạ Lan có tạo tử ©υиɠ cho nàng không, hắn chỉ cảm thấy rằng dươиɠ ѵậŧ chật chội nhưng vào hết cơ thể nàng.

“A…!”

Nhìn Minh lêи đỉиɦ với một ‘xác chết’, cô gái áo vàng cũng mím môi không nên lời.

Xuất tinh nhưng dươиɠ ѵậŧ không xìu, thêm cái nóng ấm và âʍ đa͙σ được bôi trơn từ chính tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình, Minh hít hà nhấp liên hồi, sự trơn tru dần đạt đến hoàn hảo. Trong cơn sung sướиɠ, Minh không biết Băng Tâm đang có sự thay đổi...