Đôi tay lạnh lẽo của Băng Tâm từ từ đưa lên chạm vào ngực Minh. Hắn hứng chí, thích thú càng nắc mạnh khiến hai cánh tay yếu ớt nghiêng ngả mấy lần, nhưng rồi cũng giữ yên ở ngực kẻ dâʍ ɭσạи. Cảm nhận Băng Tâm có sự thay đổi, Minh vô cùng sướиɠ khoái vì âʍ đa͙σ đã nóng ấm theo sự ma sát liên hồi, hắn rùng mình phóng tinh lần nữa.
Cơn cực khoái khiến bất cứ ai cũng đê mê, nhưng Minh có giác quan hơn người nên trong cơn đê mê đó vẫn cảm nhận được một sự khác thường nữa. Hắn cúi xuống, nhìn vào nơi giao nhau, dươиɠ ѵậŧ hắn vẫn chưa xìu xuống, vẫn cắm chặt nút cán trong âʍ đa͙σ trắng bệch kia. Hắn nhìn, hắn đang thắc mắc vì có cảm giác như vừa bắn tinh ra ngoài, không cảm nhận được tϊиɧ ɖϊ©h͙ trào ngược ra.
Hắn cảm thấy lạnh ở ngực, hắn vòng tay xuống nâng mông Băng Tâm lên đổi thế để tiếp tục hiệp 3, nhưng khi vừa cúi xuống thì bắt gặp ánh mắt của nàng, tên biếи ŧɦái vừa cᏂị©Ꮒ với một xác chết khựng lại.
“Ánh mắt này…!” Minh cất tiếng.
Xẹt…
Dù là ánh mắt không cảm xúc, nhưng cái cách mà nàng đang nhìn hắn giống với 2 lần trước…
“Ặc…!”
Người Minh phủ một lớp băng trắng xóa, còn phần thân dưới kẹt trong lớp băng do nước trong hồ bị đóng băng. Người làm việc này không ai khác là Băng Tâm, và cả nàng cũng đang kẹt trong chính hồ băng do mình vừa tạo ra, vẫn trong tư tựa người vào bờ hồ, hai chân dạng ra thành hình chữ M, hai bàn tay vẫn giơ lên như lúc chạm vào ngực Minh. Nhưng…
Rắc..rắc..
Minh dễ dàng rút chân khỏi bồ băng, cơ thể hắn cũng chỉ phủ trắng lớp băng tuyết chứ không đông cứng, bởi vì Pháp lực của Băng Tâm đã cạn kiệt đến mức cùng cực.
“Đừng thắc mắc, ngươi nghĩ rằng có thể trở thành bạn...tình với một người mất trí đang săn đuổi ngươi chỉ bằng vài...cái ôm?”
Minh quay lại nhìn cô gái tóc vàng: “Săn đuổi ta?”
Dươиɠ ѵậŧ to lớn như cổ tay của Minh khiến cô gái tóc vàng mím môi, nhưng nhanh chóng chuyển qua thái độ lạnh lùng, nàng nói:
“Ngay từ lúc đầu ngươi đã là mục tiêu của nàng ta, do bị Dạ Lan sai khiến bằng Ma thuật. Nhưng chưa kịp thu hồi lại Ma lệnh đó thì đã bị Băng Tâm phản đòn, Dạ Lan lãnh trọn một chiêu từ Băng Phách Thần Thuật. Dù là cung tên bình thường, mũi tên bình thường nhưng khi đó Pháp lực của Băng Tâm sau khi hồi sinh còn khá mạnh, khiến Dạ Lan trọng thương và ra sức săn tìm Băng Tâm…”
Minh quay lại nhìn xuống hồ băng trong suốt, Băng Tâm tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ kẹt cứng không cử động.
“Có cách nào giúp nàng ấy?”
Cô gái tóc vàng nhìn Minh thật lâu, còn hắn thì nhìn Băng Tâm, hắn vẫn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nhưng dươиɠ ѵậŧ bên dưới đã thu lại.
“Có một cách…!” Cô gái tóc vàng lên tiếng sau một lúc đắn đo.
“Ta có giúp được không?” Minh quay lại hỏi.
“Phải thử mới biết…!” Cô gái tóc vàng nhìn Băng Tâm rồi nói tiếp: “Ngươi đưa nàng ấy lên rồi...tiếp tục…”
“Tiếp tục?”
Dươиɠ ѵậŧ Minh bật dậy khi thấy cô gái cố tỏ ra lạnh lùng để che đi sự xấu hổ. Ngay lập tức hắn phá băng và đưa Băng Tâm lên, đặt nàng ở chiếc bàn đá nằm giữa khu vườn. Kéo mông Băng Tâm ra mép bàn, hắn nâng hai chân nàng lên rồi quay lại hỏi:
“Nàng tên gì?”
Cô gái tóc vàng liếc mắt: “Ngươi tập trung đi…!”
Sau đó lấy ra một cuốn sách cổ rất dày, cô gái tóc vàng lầm bầm đọc chú, ánh sáng phép thuật hình thành, vẻ ngoài của cô gái cũng thay đổi khi bộ váy vàng cũ kĩ biến mất và thay vào đó là một bộ váy trắng khiến Minh ngơ ngác. Cô gái tóc vàng trở nên xinh đẹp gấp bội chỉ trong vài giây…
Lại thêm một cái liếc mắt từ cô gái, Minh cười trừ rồi quay lại với Băng Tâm.
“Tiếp tục…!” Hắn mỉm cười và cắm dươиɠ ѵậŧ vào cơ thể lạnh lẽo.
Đằng sau, cô gái tóc vàng khẽ cắn môi khi nhìn Minh hì hục trên cơ thể Băng Tâm.
“Khi xưa ngươi cứu ta, giờ ta cứu ngươi…!”
Nói xong, nàng lật cuốn sách ra. Ánh sáng từ trang sách đầu tiên tỏa ra lung linh rất đẹp. Cuốn sách lơ lửng trên không, trong khi cô gái tóc vàng liên tục đọc chú và vẽ ra những kí tự lạ lẫm.
Một ấn kí hình thành trên nền đất với Minh và Băng Tâm làm tâm. Cuốn sách cổ tự lật đến gần một nửa, ánh sáng đủ mọi loại màu sắc bay ra và nhập vào ấn kí đó. Đến lúc Minh chuẩn bị xuất tinh khi đang lật sấp Băng Tâm trên bàn, để hai chân nàng thòng xuống và đâm tới từ phía sau thì cô gái tóc vàng cũng đã gần hoàn thành năng lực phép thuật kì lạ, cuốn sách lật đến gần cuối. Không còn là ánh sáng bay ra nữa mà là những hình dạng cơ thể con người, rồi đến những trang cuối cùng, hình ảnh một cơ thể hoàn chỉnh được tạo thành từ ánh sáng phép thuật bay lên, lơ lửng đến khi trang cuối cùng được lật tới, đến khi cô gái tóc vàng kết thúc niệm thuật thì mới bay về phía Băng Tâm và nhập vào cơ thể lạnh lẽo của nàng khi Minh gồng mình rống lên…
“A….!”
Hắn đổ gục lên cơ thể Băng Tâm, hắn không hiểu sao lần xuất tinh này lại mệt đến thế. Nhưng dù mệt rã người nhưng vẫn cảm nhận được cơ thể Băng Tâm không còn lạnh lẽo nữa, nàng đã ấm dần lên. Rồi Minh nhận thấy dường như có gì đó chạm vào bụng mình, hắn ngồi dậy và đầy bất ngờ…
“Xong việc của ngươi rồi…!”
“Ách...Ta…!” Minh chỉ kịp la lên rồi biến mất vì bị cô gái tóc vàng đẩy ra khỏi kết giới khi dươиɠ ѵậŧ vẫn còn cắm trong âʍ đa͙σ Băng Tâm.
Cô gái tóc vàng tiến đến bên cạnh chiếc bàn, kiểm tra cơ thể Băng Tâm rồi mím môi khi nhìn vào khe suối đang khép lại sau khi khúc thịt khủng bố kia rút ra.
“Tên khốn kiếp…!” Cô gái tóc vàng chửi thầm…
Sau đó cô gái tập trung vào bụng của Băng Tâm, cũng là thứ khiến Minh bất ngờ lúc nãy, đó là vì bụng nàng đang nhô cao một cách nhanh chóng. Một hình hài được phép thuật hỗ trợ hình thành với tốc độ không tưởng.
Cơ thể Băng Tâm lạnh dần, mà chính xác là mọi thứ hồi tụ vào sinh linh bên trong. Chỉ một lát, chiếc bụng căng to như một người mang thai gần đến ngày sinh. Và Băng Tâm sinh thật, một bé gái chui ra khỏi cơ thể lạnh lẽo của Băng Tâm theo con đường mà vài phút trước Minh còn đang chui vào.
Đứa trẻ không khóc, đôi mắt đen láy vô cùng xinh đẹp ngước lên nhìn bầu trời.
...Bên ngoài, Minh nhanh chóng mặc đồ, luyến tiếc tìm kiếm dấu vết kết giới nhưng không thấy, đành quay bước trở lại. Hắn có cảm giác khó tả không thể nói thành lời…
Phải, vì hắn đâu biết rằng bên trong kết giới kia, đứa bé xinh đẹp đang lớn lên một cách thần tốc, chỉ trong vài phút đã lớn thành đứa bé 3 tuổi vô cùng xinh đẹp. Dù vậy nếu ai được nhìn thấy sẽ nhận ra ngay đứa bé ngang hình hài của nữ hoàng nội y Băng Tâm. Nhưng đây là một đứa bé thực sự, một con người thực sự, có hơi thở, có cảm giác, có tiếng nói…
“Đây là đâu? Ta là ai?”
Tiếng con bé 7 tuổi hỏi làm cô gái tóc vàng mỉm cười, nàng đã thành công. Nàng không đáp mà lặng lẽ nhìn cô bé tiếp tục lớn, chỉ vài phút ngắn ngủi đã lớn thêm một tuổi.
Bên cạnh, trên chiếc bàn đá, nơi mà Băng Tâm trước đó nằm chỉ còn là bùn đất, và cũng gần đó, cuốn sách cổ của cô gái tóc vàng cũng mục nát không còn giá trị.
“Ngươi là ai?” Cô bé tiếp tục hỏi.
Cô gái tóc vàng đáp: “Từ giờ ta sẽ là...Hoàng Châu.”
“Còn ta?” Cô bé lại hỏi.
Cô gái tóc vàng, chính là Long Nhi trước kia khẽ vuốt mái tóc của cô bé, ngắm nhìn cơ thể không ngừng lớn của cô bé rồi đáp: “Ta nghĩ ngươi nên tự mình đặt tên thì hơn… Vì bây giờ ngươi không còn là ngươi nữa…!”
Cô bé nhíu mày, cơ thể non nớt 13 tuổi nhưng có một sức hút có thể khiến mọi gã đàn ông ham muốn. Bầu ngực đã hình thành như trái cam, hạt nụ đỏ hồng trên mỗi quả, làn da trắng mịn màng, thơm ngát. Chiếc eo thon gọn đã dần rõ nét, bờ mông căng tròn tuyệt hảo. Hai đùi nàng khép chặt, nhưng có thể đoán được khe suối kia hấp dẫn vô cùng. Một cơ thể tràn đầy sức sống…
Minh thắc mắc, hắn suy đoán nhưng không thể nào ngờ được cô gái tóc vàng tên Hoàng Châu vừa hồi sinh Băng Tâm một lần nữa. Hoàn hảo, hơn hẳn cách mà Dạ Lan làm trước đó, nhưng Hoàng Châu chỉ có thể hồi sinh được một lần duy nhất, vì năng lực của nàng vừa thực hiện, cuốn sách cổ mà nàng vừa sử dụng là một Thần thuật đã được tổ tiên Long Nhân tộc sáng tạo và không ngừng hoàn thiện qua các đời. Chưa từng thành công trong quá khứ, nhưng họ tìm kiếm mọi thứ cần thiết và cất giấu trong cuốn sách, để rồi khi Hoàng Châu thành công, tâm nguyện, kế hoạch, truyền thừa nhiều đời được thực hiện cũng là lúc công sức bao đời trong cuốn sách tan biến.
Nhưng...một nửa trong thành công hồi sinh Băng Tâm đó đến từ Minh...
...