Tại tòa tháp Lan Mách…
Minh được Lâm Cường Dương dẫn tới đây lánh tạm thời...
‘Tàn Nguyệt giáo bị Tha Nốt hủy diệt…!’
‘Tàn Nguyệt giáo tan rã…’
‘Tôn Công cuồng sát Tàn Nguyệt giáo…’
“Định mệnh…!” Minh buột miệng chửi một câu khi cầm tờ báo đọc tin tức, mọi thông tin đều nói Tàn Nguyệt giáo đã bị diệt vong.
Chợt, hắn thấy một cô gái tóc màu xanh lá khá xinh đẹp xuất hiện. Cô gái lấy ra một chiếc mắt kính máy móc và đeo vào…
“Định mệnh…!”
Minh lại văng tục, bởi hắn đang đứng ở một nơi trống trải, chỉ cần quay mặt bước đi là sẽ bị nghi ngờ ngay chứ không cần nói tới bỏ chạy.
“Cứ đứng im…!”
Một giọng nữ vang lên ngay bên cạnh, Minh không giật mình, hắn từ tốn quay sang nhìn rồi nhe răng cười…
“Tuyết Hoa…!”
Tuyết Hoa khẽ cười đáp lại, nhưng đôi mắt lại nhìn về phía Thiên Nga, cô gái tóc xanh này cũng đang nhìn chằm chằm về phía hai người.
“Cứ kệ cô ta, ở nơi này thì cả tóc hồng cũng phải cân nhắc nếu muốn bắt người chứ đừng nói tới cấp thấp như cô ta…!”
Nghe Tuyết Hoa nói thế nhưng Minh vẫn có chút lo ngại, hắn ghé sát nói nhỏ, nhưng thực chất là lợi dụng để hít lấy mùi hương thơm ngát của nàng.
“Nếu cô ta chạy về báo, rồi kéo người khác tới thì sao?”
Tuyết Hoa liếc hắn cảnh báo rồi nhích ra, “Đi thôi, có người đang chờ ngươi…!”
Minh hối hả đi theo, hắn đoán rằng người đang chờ kia chính là mẹ hoặc Hoàng Yến, nhưng đột nhiên biến sắc vì Tuyết Hoa là người của một tổ chức tên là Dạ Thuật, cũng chính là tổ chức đồng sở hữu tòa tháp này, và người đứng đầu Dạ Thuật là...Dạ Lan.
Vừa mới may mắn thoát khỏi hang ổ bí mật của nhóm phù thủy hắc ám mạnh mẽ bậc nhất, giờ lại chui vào một hang ổ công khai, Minh không còn cười được nữa, cố gắng tự trấn an mình và đi theo Tuyết Hoa.
Vào thang máy sử dụng phép thuật, chỉ một giây có thể đến được tầng cao nhất. Minh đã lấy lại bình tĩnh, hắn suy tính hàng chục viễn cảnh sắp xảy đến.
“Cô ta đi theo kìa…!” Minh nói.
Lúc cả hai vào thang máy thì Thiên Nga cũng đang chạy tới, trước cái liếc mắt sắc lẹm của Tuyết Hoa, ánh mắt da^ʍ tà của Minh soi mói 3 vòng, Thiên Nga bước vào thang máy.
Ba người, ba thế lực…
Tuyết Hoa quay sang nhìn Minh rồi lấy ra một đồng tiền bằng vàng khiến hắn tròn mắt khó hiểu, còn Thiên Nga thì trợn mắt khó tin.
Tuyết Hoa thả đồng tiền vào một khe nhỏ trên bảng bấm số, thang máy bắt đầu chạy. Đồng tiền vàng đó là vé để vào một tầng đặc biệt…
Thang máy mở cửa khi Minh còn đang lóng ngóng chờ đợi cảm giác đi thang máy thường thấy ở thế giới cũ.
“Đi thôi…!” Tuyết Hoa gọi Minh và ném cho Thiên Nga ánh mắt đầy thách thức.
Khác với các tầng khác có sảnh và nhiều gian phòng, tầng đặc biệt này chỉ có một lối đi khi bước ra khỏi thang máy. Tiếng nhạc sập sình to dần làm Minh liên tưởng đến quán bar ở bên ngoài.
Quả thật như vậy, bước qua cánh cổng mờ ảo như nước đang chảy trên kính với hai bảo vệ là người khổng lồ đứng gác là một quán bar rộng lớn. Điều đặc biệt là nơi này chia làm nhiều gian hàng đến từ khắp nơi. Trung tâm là quầy rượu và sàn nhảy kết hợp không gian, bởi bước vào sàn nhảy này giống như bước vào không gian, mọi thứ lơ lửng và mọi người có thể nhảy đủ mọi hướng, kèm theo hiệu ứng ánh sáng khiến sàn nhảy giống như không gian thực thụ.
Bên phải là quầy rượu biển cả, những tiếp viên rượu là bán nhân từ biển đến. Đặc biệt, cả quầy rượu và ghế ngồi, sàn nhảy riêng của họ là một phần của đáy biển. Nhờ có phép thuật mà nước biển được ngăn cách với không gian khác. Minh thích thú đưa tay chạm vào khối nước biển đó, phần cánh tay ngập trong nước biển mát lạnh. Bên cạnh, một gã bán nhân đưa cho quầy rượu một đồng tiền bạc, nhân viên nhận tiền của hắn thi triển phép thuật, tạo ra một làn khói sáng hình con cá chui vào mũi gã bán nhân, sau đó gã bán nhân tiến đến bước vào khối nước biển và bơi như cá mà không gặp trở ngại gì.
Ở một góc khác, một quầy rượu chuyên bán các loại rượu phép và một sàn nhảy chìm trong bóng tối. Minh cười khi thấy một chai rượu còn đang bốc khói với cái tên Kêtamin, một chai khác có tên Hêrôin và một gã VR đang tu ừng ừng chai rượu ‘đá’, tu xong, gã này vỗ ngực thùm thụp rồi chỉ tay lên trời hét lớn: “Thanót, sô lô với tao…!” rồi gã lao vào sàn nhảy. Minh không thấy trong sàn nhảy là gì vì từ ngoài nhìn vào chỉ là một màn đen tối như bóng đêm.
Thấy Thiên Nga vẫn theo sau, Tuyết Hoa kéo Minh tới một cánh cửa ở phía cuối, nàng lấy ra thêm một đồng vàng, hàm răng cắn nhẹ bờ môi đỏ, đắn đo rồi nhét vào cánh cửa. Thấy thế, Thiên Nga cũng mím môi tức giận, nhưng rồi cũng lao đến khi cánh cửa kia mở ra.
“Đây là đâu? Thiên đường sung sướиɠ à?” Minh hỏi khi đập vào mắt là một bức tượng người nữ đang ngồi trên đùi người nam, cả hai tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ sống động như người thật và còn cử động mơn trớn .
“Đối với ngươi thì có thể gọi là thiên đường…!”
Tuyết Hoa đỏ mặt khựng lại trước bức tượng, rồi liếc thấy Thiên Nga cũng đang có biểu hiện khó coi đang đứng gần đó, nàng thở dài lầm bầm: “Đây chỉ là game thôi mà…!”
Tuyết Hoa kéo Minh đi tiếp, khi vừa bước qua bức tượng, lập tức chiếc áo của cả hai tự động cởi ra rơi dưới đất khiến Minh thất kinh thủ thế, vận khí định rút kiếm thì bị Tuyết Hoa cản lại, hành động của hắn khiến cả hai cô nàng tủm tỉm che miệng cười. Minh hạ hỏa ngay, vì trước mặt hắn là bộ ngực căng đầy trong chiếc áσ ɭóŧ mỏng manh của Tuyết Hoa, làn da trắng nõn thơm thịt. Nàng liếc Minh rồi quay người bước tiếp, lần này quần của nàng tự động rơi xuống đất, chỉ còn bộ đồ lót trên người, nàng bước thêm một bước, chiếc áσ ɭóŧ rơi xuống, thêm một bước nữa, chiếc qυầи ɭóŧ đã nằm dưới mắt cá chân… Minh nuốt nước miếng cái ực rồi phóng lên, cứ một bước chân là một món đồ rớt ra, khi đứng cạnh Tuyết Hoa thì hắn cũng đã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ với dươиɠ ѵậŧ to như cổ tay vươn dài. Chưa kịp thưởng lãm cơ thể mỹ miều kia thì Minh phải đưa mắt nhìn về phía trước, một sảnh rộng lớn với rất nhiều người đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tương tự, con người có, VR có, bán nhân các tộc có và cả thú nói tiếng người cũng có, điểm chung là tất cả đều vui vẻ. Chỉ khi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mới có thể nhìn thấy sảnh này.
“Đây là…”
“Lầu Xanh…”
Lầu Xanh, một tầng lầu đặc biệt, nơi mọi người, mọi sinh vật tự do giao dịch tìиɧ ɖu͙©. Đổi tình lấy tiền có, cᏂị©Ꮒ miễn phí có, trao đổi bạn tình có, xin cᏂị©Ꮒ ké cũng có, đủ mọi loại hình thức làʍ t̠ìиɦ… Khi vừa thấy Minh và Tuyết Hoa xuất hiện, vô số ánh mắt da^ʍ tà hau háu dán vào cơ thể của nàng, kèm theo đó cũng không kém những đôi mắt thèm thuồng dươиɠ ѵậŧ ngoại cỡ của Minh. Nhưng chốn này cũng vẫn có luật lệ, vì vậy những người khác chỉ có thể tỏ ý thèm muốn, nếu không được đồng ý thì không được chạm vào hai người. Rồi đột nhiên cả sảnh, hàng trăm người ồ lên vang dội, bởi người vừa xuất hiện là một cô gái tóc màu xanh lá đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.
Nhìn cảnh hoang dại lõα ɭồ và đám nam nhân kia, Thiên Nga hoảng sợ lui lại định thoát ra, nhưng…
“Sao…?” Thiên Nga không tìm thấy cửa.
Cô nàng càng hoảng loạn hơn khi dùng chức năng thoát game cũng không được. Thiên Nga không biết trước rằng nơi này được bao phủ bởi một phép thuật cực mạnh, ngăn cản cả khả năng thoát game của VR để đề phòng bọn này cᏂị©Ꮒ xong rồi thoát game mà không trả tiền, và 1 điều nữa, nếu không tự vào thì không thể tự thoát ra, nghĩa là Thiên Nga vào bằng đồng vàng của Tuyết Hoa thì chỉ khi nào Tuyết Hoa dẫn ra thì mới có thể tìm thấy cánh cửa.
Minh cũng vừa được Tuyết Hoa cho biết điều này, hắn hiểu ý nàng, lập tức tiến gần Thiên Nga…
“Chào cô bé...ta biết cách trở về…!” Minh tỏ ra thân thiện hết mức có thể.
Thiên Nga đề phòng, nàng đang đối mặt với kẻ mình muốn bắt nhất nhưng lại không thể bắt, nhưng đôi mắt lại dành hơn một nửa sự chú ý vào dươиɠ ѵậŧ to lớn của hắn.
“Ở ngoài kia chúng ta là ai không quan trọng, nơi này không tồn tại luật lệ, ràng buộc bên ngoài….!” Minh vẫn nhẹ nhàng, hắn tiến gần sát Thiên Nga.
“Và khi trở ra, bên ngoài cũng không quan trọng việc gì diễn ra ở nơi đây…!”