“Và khi trở ra, bên ngoài cũng không ai quan trọng những gì diễn ra ở đây…!”
Thiên Nga bất động, Minh thì thầm vào tai: “Nàng đang sợ một điều gì đó không đáng sợ, ở đây không ai được gây chiến, không ai được đem chuyện ở đây ra bên ngoài, hơn nữa...đây chỉ là trong game thôi mà…!”
Thiên Nga hít thở nặng nề, quả thật nàng sợ hãi, nàng sợ bị hϊếp da^ʍ nhưng câu nói cuối của Minh khiến nàng trấn tĩnh hơn, đối với VR thì nơi này chỉ là thế giới ảo, chỉ là nàng có chút căng thẳng, bực tức vì không thể làm gì được Minh, vốn là đối tượng đang bị tróc nã.
Minh như đoán được suy nghĩ đó, hắn tiếp tục tấn công: “Nàng muốn bắt ta, nhưng nhìn xem ở đây có không ít kẻ mà nàng muốn bắt…”
Thiên Nga nhìn sang chỗ đám đông, quả thật có nhiều kẻ nằm dưới tên Minh trong danh sách đen. Rồi trong khi còn đang suy nghĩ, Thiên Nga bị Minh nắm tay kéo đi, đôi chân nàng vô thức bước theo hắn. Đám đông reo hò ầm ĩ…
Nhưng Minh kéo Thiên Nga đi theo hướng Tuyết Hoa, vào một căn phòng mà Tuyết Hoa đã mở sẵn. Sảnh kia chỉ là nơi ‘show hàng’, khi chọn được đối tác và thỏa thuận xong thì kéo nhau vào phòng riêng. Tuyết Hoa mỉm cười hiền hòa với Thiên Nga khi Minh kéo nàng ta vào cửa, rồi nụ cười hiền hòa đó nhanh chóng chuyển sang nụ cười ranh mãnh khi Tuyết Hoa thấy mảnh bùa nhỏ đang dán phía sau cổ Thiên Nga, mảnh bùa mà nàng lén đưa cho Minh khi nãy, lá bùa ma thuật khiến người trúng bùa trở nên ngoan ngoãn nghe lời…
“Nàng không vào sao?” Minh quay ra hỏi khi thấy Tuyết Hoa đứng ngoài cửa.
“Ngươi tự xử đi…!” Tuyết Hoa nhăn mặt khi thấy dươиɠ ѵậŧ Minh đang chỉa thẳng.
Minh bước tới thì thầm: “Nàng phải hỗ trợ ta chứ…!”
Tuyết Hoa liếc hắn, nàng biết Thiên Nga giờ đây vẫn còn sức phản kháng nhưng yếu ớt như người say rượu, dẫu vậy vào trong xem 1 cặp vẫn còn hơn ở ngoài xem hàng trăm cặp đang mơn trớn, bóp ngực, tách khe, lau súng xem hàng…
Bất ngờ, Minh kéo Tuyết Hoa ngã xuống giường, cho nàng nằm úp lên người hắn, dươиɠ ѵậŧ cọ sát vào cái khe đỏ hồng kia. Tuyết Hoa trừng mắt, nhưng Minh chỉ đáp lại bằng ánh mắt da^ʍ tà, hắn càng hẩy mông lên xuống cho khúc thịt cứng nóng cọ sát liên hồi giữa mông Tuyết Hoa.
“Thiên Nga, nàng giúp ta được không?”
Minh hỏi khiến cả hai cô gái bất ngờ, Thiên Nga ngại ngùng, ngơ ngác nhìn hắn. Dẫu đang bị bùa của Tuyết hoa khống chế cảm xúc, tác động suy nghĩ nhưng cơ bản nàng vẫn tỉnh táo chứ không lú lẫn hay ngơ ngáo không biết gì.
“Nàng giúp cho ta vào đi…!”
Tuyết hoa trừng mắt nhìn Minh, nhưng hắn cười trừ rồi ngoạm lấy bờ môi mềm.
“Là nàng dụ ta vào đây mà…!”
Tuyết Hoa mím môi đáp lại: “Nhưng ta vào game không phải để làm những điều này…!”
“Tức là ở thế giới bên ngoài nàng đã làm đủ rồi…?” Minh nham nhở hỏi, hắn cố hôn Tuyết Hoa lần nữa.
Bên cạnh, Thiên Nga nhìn Minh và Tuyết Hoa tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm nhau mơn trớn mà vô cùng bối rối, bàn tay cứ mấp máy không biết làm gì, nhưng thấy dươиɠ ѵậŧ khủng bố của Minh cứ trượt lên xuống, bản năng ai cũng muốn nó phải chui vào cái lổ nhỏ bé kia. Rồi như vô thức, nàng đưa tay từ từ nắm lấy dươиɠ ѵậŧ Minh, cảm nhận được, hắn dừng lại để cho Thiên Nga chỉnh đầu khấc vào vị trí. Nhưng thấy Minh cứ để im như vậy, nàng khẽ nói:
“Vào đi…!”
Tuyết Hoa và Minh cố nín cười, nhưng cảm giác từ đầu khấc đang chạm vào cửa âʍ đa͙σ khiến cả hai dần phê pha, hắn rướn người, con lươn to lớn chui vào cái hang nhỏ bé.
“Ưm…!” Tuyết Hoa bất giác thốt lên.
Mới chỉ vào được đầu khấc…
“To quá chắc không vào được đâu…!” Thiên Nga nhăn mặt nhìn dươиɠ ѵậŧ Minh cong lên vì cái lỗ quá chật.
Những câu nói ngây ngô như con nít của Thiên Nga khiến cả hai cứ phải nhịn cười, Minh chống tay lên ngay trước hai bờ vai Tuyết Hoa rồi thúc mạnh một cái…
“Á…!”
Tiếng hét từ cả hai cô gái phát ra, Tuyết Hoa cong mình đẩy Minh ra nhưng hắn như tảng đá không suy chuyển, còn Thiên Nga thì kinh hãi nhìn khúc thịt to cắm sâu trong âʍ đa͙σ Tuyết Hoa. Sở dĩ Minh không cần nhẹ nhàng vì Tuyết Hoa là VR, nàng cảm nhận được cái đau đó nhưng không ảnh hưởng gì tới cơ thể thực sự ngoài kia.
Hắn rút ra, đâm vào..
Tiếng nhóp nhép vang lên…
Thiên Nga ngây ngô ngồi nhìn trông như một đứa trẻ đang quan sát người lớn làm việc.
Rồi Tuyết Hoa rên lớn, cơ thể cứng đờ trong cơn khoái lạc. Minh cũng gồng người, rút dươиɠ ѵậŧ ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠ kia ra, quay sang Thiên Nga khiến cô nàng trợn mắt bất ngờ. Không một chút âu yếm, hắn đẩy nàng nằm ngửa lên giường, cầm hai chân tách ra và đặt đầu khấc vào cửa động.
“Á...ngươi định làm gì? Không được…!” Thiên Nga chồm dậy nhưng Minh vẫn giữ dươиɠ ѵậŧ ngay âʍ đa͙σ nàng.
“Ta định đút nó vào…!”
“Không được…!” Thiên Nga rưng rưng, nếu là ở ngoài kia, nếu không có trúng bùa, cô nàng đanh đá này đã tử chiến với Minh rồi.
Minh giữ chặt hai chân Thiên Nga, hắn nói một cách rất bình thường: “Được mà…!”
“Không được…!”
“Được...để ta thử, không được thì ta rút ra…!”
Thiên Nga cảm thấy bất lực, định dùng sức mạnh, bất chấp luật lệ để đánh bay Minh ra, nhưng hắn đã nhanh tay hơn, à, nhanh chim hơn, hắn thúc một cú thật mạnh...
“Á…!” Thiên Nga chới với hét lên.
“Ơ...hờ hờ...bót quá…!” Minh phê pha nhấp đều.
“Ưʍ...ngươi...ta sẽ bắt ngươi…trả giá ...Ứ!”
Minh gác hai chân lên vai rồi chồm lên cho người Thiên Nga cong vòng như con tôm, hắn nhấp tổng lực. Khi vào Thiên Địa VR, mỗi người chơi có thể tự chọn nhân vật riêng cho mình, đa phần nữ giới chọn nhân vật nữ chủng tộc da vàng người Việt, vì con gái Việt đẹp nhất và có kích thước cơ thể khiêm tốn hơn các chủng tộc người khác, vì sao? Vì đối với VR, kích thước cơ thể không ảnh hưởng nhiều tới sức mạnh vì sức mạnh có thể nâng cấp. Trong khi người chơi là nam thì chọn nhân vật người chủng tộc da trắng hoặc da đen, hoặc cơ thể lai, cơ thể máy móc. Một phần là vị sắc đẹp, phần còn lại là hầu hết ai cũng muốn mình có một dươиɠ ѵậŧ to lớn và nữ thì muốn âʍ đa͙σ mình khít khao, chủng tộc người da trắng cao lớn thì dươиɠ ѵậŧ cũng to lớn theo tỷ lệ, và nữ chủng da vàng thì có âʍ đa͙σ nhỏ khít hơn. Cho tới khi đạt được cấp độ nhất định, VR có thể điều chỉnh cơ thể trở nên hoàn hảo hơn, như tăng kích thước dươиɠ ѵậŧ, ngực...
Thiên Nga cong người, hai chân kẹp chặt cổ Minh lêи đỉиɦ. Minh vẫn không ngừng nhấp, dâʍ ŧᏂủy̠ trào ra khiến hắn càng hăng. Hắn bế Thiên Nga đứng lên, đôi chân nàng mỏi mệt cố ôm chặt hông hắn, đôi tay cũng vô thức quàng lên cổ hắn, dươиɠ ѵậŧ hắn vẫn ngập sâu trong âʍ đa͙σ nàng và nàng còn đang chìm trong dư âm cơn cực khoái. Minh nháy mắt với Tuyết Hoa rồi cứ thế bước ra ngoài…
Tiếng trầm trồ rền vang khiến Thiên Nga giật mình quay lại, Minh đang đứng giữa sảnh và vây quay là hàng trăm người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.
“A…!” Vô thức, nàng nép chặt vào người hắn không dám nhìn.
“A…!” Nàng rên lên khi hắn thúc ngược lên…
Tiếng hò hú từ xung quanh vang dội…
Minh nháy mắt với một gã có dươиɠ ѵậŧ to không thua kém hắn, gã lập tức tiến lại. Minh giả vờ kéo mạnh làm dươиɠ ѵậŧ tuột ra, và ngay lập tức gã kia đút vào thay thế. Minh vẫn bế Thiên Nga, nàng vẫn đang xấu hổ ôm chặt hắn nhưng dươиɠ ѵậŧ đang khiến nàng đờ đẫn không phải của hắn. Rồi Minh từ từ chuyển cơ thể Thiên Nga cho gã kia, hắn đỡ lấy hai chân nàng, cho nàng tựa lưng vào bụng hắn và cứ thế thúc ngược lên. Minh ra hiệu, hàng chục gã nam nhân với những dươиɠ ѵậŧ căng cứng lập tức nhảy vào vồ lấy và hàng trăm dươиɠ ѵậŧ khác đang vây quanh chờ đợi. Tuy rằng cướp hết khách nhưng những cô gái xinh đẹp còn lại không tỏ ra tức giận, vì làm thịt VR như Thiên Nga thì quả thật ai cũng hả hê.
Minh cùng Tuyết Hoa lẻn ra, đến gần bức tượng kia thì đống quần áo nằm dưới đất khi nãy tự động bay lên mặc vào cho mỗi người…
“Chừng nào thì bùa hết tác dụng…?” Minh hỏi.
“Đủ để đám đó thỏa mãn…!” Tuyết Hoa nhún vai rùng mình.
Minh biết rằng nếu không có bùa thì rất khó để hϊếp được Thiên Nga, vì ở đây không được dùng bạo lực, mà ở bên ngoài thì VR có thể thoát game nếu chống cự không nổi. Hắn tưởng tượng khi lá bùa hết tác dụng, Thiên Nga sẽ như thế nào...
“Bây giờ đi đâu?”
“Tầng thượng…!” Tuyết Hoa đáp.
Minh tụt chim…
…
Ở một cánh rừng hoang sơ, một bóng hình xinh đẹp lấn át cả hoa lá, lấn áp vẻ đẹp tự nhiên dù trông nàng tà dị thiếu sức sống. Nàng cứ đi như vô định, trên tay cầm một chiếc cung và vài mũi tên, đôi chân trần thỉnh thoảng đạp vào cây gai tóe máu, nhưng máu chảy ra lại có màu tím đen kì dị, nàng nhìn bàn chân chảy máu nhưng nàng không cảm nhận được cái đau đó. Đôi môi tím tái mấp máy...
“Ta là ai?”
Chợt, một bóng người khác đáp xuống, mái tóc màu vàng kim tung bay, đôi môi đỏ cũng mấp máy cất tiếng...
“Không thể nào…!”
“Ngươi là ai?” Nhìn cô gái xinh đẹp tóc vàng vừa xuất hiện, cô gái nắm chặt chiếc cung, mũi tên đã gài vào dây.
Cô gái tóc vàng tròn mắt hỏi lại: “Ngươi...không nhận ra ta? Ngươi không nhớ?”
Cô gái lắc đầu: “Ta không nhớ gì hết…!”
“Ta là Long Nhi đây...chính ngươi đã cứu ta hơn 50 năm trước…!”
“Ta không nhớ…!” Cô gái lắc đầu rồi hỏi tiếp: “Nếu vậy, ngươi biết ta là ai?”
“Không chỉ ta, mà bất kì ai cũng biết ngươi…Ngươi tên là Băng Tâm…!”
“Băng Tâm?” Cô gái nhắc lại cái tên mà cô gái tóc vàng tên Long Nhi vừa nói ra.
“Dẫu vậy, ta vẫn không thể tin nổi….Hơn 50 năm trước, ngươi cứu ta và rất nhiều sinh mạng khác, ngươi đã chống lại một lời nguyền cực mạnh và...chết. Tận mắt ta chứng kiến ngươi chết và giờ ngươi lại đứng trước mặt ta…!”
Băng Tâm thả dây cung và hỏi: “Ta đã chết?”
“Phải, ngươi đã chết hàng chục năm rồi… có lẽ, có lẽ kẻ nào đó đã đưa ngươi trở về từ cõi chết nhưng không thể hồi phục trí nhớ cho ngươi, hoặc chúng cố tình làm vậy để lợi dụng ngươi…!”
Khi Long Nhi vừa nói dứt câu, cả hai người đều liếc mắt đề phòng, Băng Tâm giương cung về một hướng, Long Nhi cũng thi triển sức mạnh tạo thành một cơn gió xoáy nhẹ bao bọc hai người. Hai mỹ nhân trong gió, mái tóc bồng bềnh tung bay thật lôi cuốn…
Graooo…
Một bày Thuật thú nhảy ra gào rú lao về phía hai người, Thuật thú là những con thú được tạo ra từ phép thuật hoặc những con thú bị phép thuật điều khiển. Thuật thú giống như những con tốt thí thường dùng để đặt bẫy hoặc tiêu hao sức mạnh kẻ địch, bởi chúng khá yếu nhưng có số lượng lớn.
Những con vật hình thù kì dị, nhỏ có, to lớn có nhưng đặc điểm chung là chúng đều có hàm răng lởm chởm, chiếc lưỡi dài ngoe ngoảy.
Roẹt…
Băng Tâm thả tay, mũi tên trắng sáng lao vào đám thuật thú hung hãn…
Tách tách…
Ngay khi chạm vào con thú đầu tiên, mũi tên như nổ tung và đóng băng toàn bộ nhóm thú đi đầu. Đám thú còn lại tản ra và nhảy bổ vào hai người. Băng Tâm có vẻ lo lắng, vì nàng rút tên hơi chậm, không kịp bắn mũi thứ hai.
Roẹt roẹt…
Nhưng khi vừa chạm vào cơn gió của Long Nhi, chúng lập tức bị chém nát văng ngược lại. Nàng quay lại nói với Băng Tâm.
“Ngươi không nhớ nhưng bản năng và pháp lực vẫn còn, tuy là yếu đi rất nhiều… Nếu ngươi muốn, ta sẽ đưa ngươi tới một nơi mà trước đây ngươi thường tới, hy vọng có thể giúp ngươi nhớ lại điều gì đó về mình…!”
Băng Tâm nhìn Long Nhi vài giây rồi khẽ gật đầu, nàng cảm thấy người này đáng tin, không như người phụ nữ áo đen tóc bạc hôm trước...
...
Cánh cửa thang máy mở ra, Minh chậm rãi bước theo Tuyết Hoa rồi điếng người khi thấy cả Lệ, mẹ của hắn và Hoàng Yến, cả ba đứng hình nhìn nhau đầy cảm xúc. Minh bước tới nhưng bị một vòng sáng dưới sàn cản lại, một ma thuật. Minh cố bình tĩnh quay sang nhìn Tuyết Hoa, hắn cố tìm lý do để đây không phải là cái bẫy do nàng tạo ra. Chợt, có một giọng nữ vang vọng...
“Hóa ra là hắn, người mà ngươi nói tới đây sao...Dạ Tuyết?”
Minh quay lại, một loạt mỹ nữ mặc đồ đen đã xuất hiện từ bao giờ, những cô gái này còn xinh đẹp hơn những phù thủy hắc ám mà Minh đã gặp hôm trước, ngồi chính giữa trên một chiếc ngai làm bằng xương là phù thủy tóc bạc Dạ Lan, cũng là người vừa lên tiếng.
Tuyết Hoa cúi đầu, nàng khẽ vẫy tay, bóng tối xuất hiện bao phủ cơ thể nàng trong nháy mắt và tan biến, lộ ra một Tuyết Hoa xinh đẹp trong bộ váy đen gợi cảm. Nàng vẫn cúi đầu và đáp:
“Chính là hắn…!”
“Ngươi có gì đặc biệt để Dạ Tuyết phải lấy tính mạng đảm bảo, dù tính mạng của VR chẳng có giá trị gì…!” Dạ Lan ma mị hỏi Minh, chiếc ngai nàng ngồi lơ lửng trên không.
“Tuyết Hoa, rốt cuộc đây là chuyện gì…?” Minh không trả lời mà quay sang hỏi Tuyết Hoa.
“Ở trong tổ chức thì ta là Dạ Tuyết… Là do có kẻ biết mối quan hệ của ngươi và họ nên một nhóm VR đã tìm tới tận nhà của ngươi ở thế giới bên ngoài truy tìm ngươi. Tất nhiên là có thể báo cảnh sát nhưng bên ngoài chúng cũng có thể lực và vẫn còn đó, vẫn rình rập gia đình ngươi. Cách hiệu quả hơn là...tiêu diệt chúng ngay trong này… bằng một sức mạnh có thể xóa cả trí nhớ của thực thể bên ngoài!”
“Ta đã nhờ...Ma chủ Dạ Lan tiêu diệt chúng với điều kiện...ngươi giao cho Ma chủ thứ người muốn… Và hơn hết là, chúng ta không giao ngươi cho Thiên Địa hội hoặc Hầu Nhân tộc...”
Nghe Tuyết Hoa nói, lý do có phần không thuyết phục lắm nhưng trong tình thế này thì việc trao đổi để sống có lẽ đúng thật, hắn nhìn lên Dạ Lan thì phát hiện một vệt da nơi cổ nàng ta trắng bệch không bình thường, hắn đoán đây là vết thương mới, vì hôm trước không thấy.
“Vậy...người muốn gì?” Minh bình tĩnh hỏi.
Dạ Lan cười ma mị nhìn Minh rồi mỉm cười: “Quả nhiên ngươi là kẻ thú vị, có thể ngươi không biết rõ về ta, nhưng đã từng bị ta bắt làm mồi một lần rồi nhưng vẫn giữ được thái độ đó thì quả thật không nhiều người làm được. Dạ Tuyết cầu xin nên ta sẽ giúp, nhưng ngươi nghĩ mình có gì đáng để khiến ta phải ra tay?”
Minh nhíu mày suy nghĩ, hắn nhìn Dạ Lan chằm chằm rồi cất tiếng: “Ta có thể...giúp người...đổi màu mái tóc đó…!”
Câu nói của Minh khiến tất cả trừng mắt nhìn hắn, một không khí chết chóc bao phủ, bởi mái tóc bạc trắng là do Dạ Lan thất bại trong một lần thực hiện ma thuật trẻ hóa, từ đó đến nay vẫn chưa thể khắc phục. Nói đến mái tóc này giống nói đến thất bại của Dạ Lan nên lâu nay không ai dám nói ra..