Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Chương 278: Ngoại truyện 4.2: Tết thiếu nhi 4P ( 2 )

"Ha a...... Đừng...... Đừng hút nha...... A a...... Ân......"

Tả Ninh hai chân mở rộng ngồi trên ghế làm việc của Thu Dật Mặc, váy bị kéo lên cao, hoa huyệt đã sớm ướt lộc cộc hoàn toàn bại lộ, vẫn còn đang không ngừng khép mở chảy nước ra bên ngoài, dọc theo huyệt phùng nhỏ giọt xuống lại bị lưỡi của Phương Kinh Luân cuốn tất cả vào trong miệng.

Cô vừa mới bị môi của Thu Dật Bạch làm cao trào một lần, hiện giờ lại bị Phương Kinh Luân tinh tế liếʍ láp hoa huyệt, thi thoảng hắn còn dùng môi mυ'ŧ lấy hai mảnh môi âʍ ɦộ, khi thì dùng lưỡi kɧıêυ ҡɧí©ɧ hoa đế, làm cả người cô đều run rẩy, nhịn không được muốn khép hai chân lại, nhưng lại bị tay của hắn kéo ra.

Càng làm người ta khó thể thừa nhận chính là, Thu Dật Bạch ngồi xổm xuống bên phải cô dùng sức liếʍ mυ'ŧ một bên đầṳ ѵú đang run run rẩy rẩy, hai luồng nhũ thịt phấn nộn đều bị hắn nắm vào trong tay tùy ý niết xoa, biến hóa ra các hình dạng bất đồng.

"Ân a...... Nhẹ...... Nhẹ chút...... Muốn tới nha...... A a a......"

Cơ hồ cùng lúc, Thu Dật Bạch dùng lực đạo ở răng lôi kéo đầṳ ѵú sưng to đã sớm đứng thẳng, Phương Kinh Luân ngậm lấy âm đế hung hăng hút một ngụm, chỉ là một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt như vậy liền khiến cho thân mình gần như trần trụi của cô không ngừng co rút, run run rẩy rẩy mà phun lên mặt của Phương Kinh Luân.

Chất lỏng ướt hoạt lưu lại một vệt nước lớn trên ghế, ngay cả mông của cô cũng hoàn toàn ướt đẫm, toàn thân che kín một tầng mồ hôi mỏng, dính dính nhớp nhớp thật sự không thoải mái, nhưng căn bản sức lực của cô không hoạt động được, thậm chí ngay cả sức lực mở mắt nhìn hai nam nhân này cũng không có, chỉ có thể mở miệng thở hổn hển.

Nhưng vừa được vài giây, cô liền nghe được tiếng hai nam nhân lục tục mở đai lưng, còn chưa có cắm vào đã khiến cho cô thét chói tai cao trào hai lần, cô cũng không biết còn có thể thừa nhận đợt tiến công tiếp theo hay không.

"Bảo bối, em muốn ai vào trước?"

Thanh âm khàn khàn của Thu Dật Bạch vang lên ở bên tai vang lên, nhưng Tả Ninh căn bản không muốn trả lời.

Mỗi lần đều hỏi cái vấn đề toi mạng này.

"Nói đi a, bà xã." Phương Kinh Luân lại một lần nữa ngồi xổm trước mặt cô, khi nói chuyện hơi thở ấm áp đều phun ở lên hoa huyệt mẫn cảm, thậm chí đầu lưỡi của hắn cũng cố ý lướt qua âm đế sung huyết âm đế, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tả Ninh rùng mình một trận.

"Một...... Cùng nhau......" Giọng nói của Tả Ninh cũng có chút khàn, bộ ngực trần trụi vẫn cứ phập phồng lên xuống, "Cùng nhau thao em......"

Đây có lẽ là đáp án duy nhất cô có thể trả lời, có thể bảo đảm không đắc tội với hai nam nhân, nhưng cái giá là bị bọn họ đồng thời thao đến khóc lóc xin tha.

Nếu đắc tội một trong hai người, cái giá đương nhiên cũng bị thao đến ngao ngao kêu to, như vậy cũng không có gì khác biệt, nhưng vì suy xét cho lợi ích lâu dài, vẫn chỉ có thể đưa ra cái lựa chọn này.

Bởi vì mấy nam nhân này vừa keo kiệt lại vừa thù dai, không chừng ngày nào đó sẽ thu lại tính sổ sau.

"Vẫn là bảo bối biết chơi, mỗi lần đều muốn cùng nhau thượng, một người căn bản không thỏa mãn được em, đúng không?"

Đúng đúng cái đầu quỷ nhà anh a! Rõ ràng là các anh bức em.

Tả Ninh thật muốn trừng Thu Dật Bạch một cái, nhưng nghĩ đến hậu quả vẫn không dám trừng thật.

Tuy rằng xuống giường cái nhà này đều do cô làm chủ, nhưng ở trên giường, cô là người duy nhất không có nhân quyền.

"Mặt sau tuần trước mới chơi qua, hôm nay đừng động." Phương Kinh Luân nâng lên cặp mắt đã sớm uân mãn tìиɧ ɖu͙© nhìn Thu Dật Bạch, "Anh muốn phía trên hay là phía dưới?"

"Đương nhiên đều muốn, tôi lên phía trên trước." Thu Dật Bạch kéo ghế làm việc ra để Tả Ninh nằm quỳ bò, từ giữa hai chân cô lấy một chút mật dịch bôi lên côn ŧᏂịŧ gân xanh quấn quanh của mình.

Phương Kinh Luân đỡ lấy côn ŧᏂịŧ sớm đã trướng đến phát đau từ phía sau Tả Ninh chậm rãi cắm vào hoa huyệt lầy lội bất kham, qυყ đầυ mới vừa chen vào, liền làm Tả Ninh thét chói tai, nhục bích kịch liệt co rút cắn chặt lấy hắn hắn.

"Em thật chặt a bà xã, thật sảng......"

Phương Kinh Luân ở một bên thô suyễn rêи ɾỉ, Thu Dật Bạch cũng đã đem côn ŧᏂịŧ ướt hoạt đưa vào sâu trong mương nhũ, bắt lấy hai luồng vυ' lay động không được đè ép cọ xát, thoải mái thấp giọng than thở.

"A...... Chậm...... Chậm một chút......" Côn ŧᏂịŧ thô tráng của Phương Kinh Luân mới vừa hoàn toàn cắm vào, hắn đã không khống chế được nhanh chóng thọc vào rút ra, mà ngón tay của Thu Dật Bạch vẫn còn đang không ngừng ấn niết đầṳ ѵú cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ hai phía như vậy làm cô suýt nữa lại cao trào.

"Anh nhẹ chút!" Bị nếp uốn trong đường đi co chặt đến hít sâu một hơi, Phương Kinh Luân không nhịn được trừng mắt nhìn Thu Dật Bạch một cái.

Thu Dật Bạch đắc ý nhìn xuống giữa háng hắn: "Không được thì bắn, đừng nghẹn."

"Anh mới không được!" Tựa hồ là vì chứng minh mình, Phương Kinh Luân mới vừa mắng xong lại hung hăng đâm thọc điểm G phía trên âʍ đa͙σ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tả Ninh kêu to ra tiếng.

Hai người rõ ràng vừa rồi còn rất ăn ý lập tức lại hăng say so đo, thật đúng là tính xấu không đổi.

"Thoải mái không bà xã? Có muốn ông xã cắm sâu thêm không?"

"Vυ' của bảo bối thật giỏi, kẹp thật sảng!"

"Ân a......" Hai tay của Tả Ninh gắt gao chống lên lưng ghế phía sau, cơ thể bị đâm cho không ngừng lắc lư, tóc dài tán loạn hoàn toàn che khuất tầm mắt, thậm chí còn bay tới chỗ hai vυ' cùng côn ŧᏂịŧ của Thu Dật Bạch, dính lên chất lỏng dính nhớp.

Cô đang muốn mở miệng bảo Thu Dật Bạch giúp cô vén tóc một chút, hai ngón tay đã duỗi đến bên má cô, đem tóc dài vén ra bên sau tai.

"Cao Hạ......"

Rõ ràng loại sự tình này cũng làm qua rất nhiều lần, nhưng nhìn thấy Cao Hạ một khắc kia, thân thể của cô vẫn không nhịn được căng chặt một chút, nhục bích mấp máy lập tức kẹp Phương Kinh Luân hừ nhẹ một tiếng: "Bảo bối nhi, đừng kẹp chặt như vậy......"

"Con ngủ rồi." Cao Hạ hơi mỉm cười với cô, ngay sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, cúi người nghiêm túc hôn liếʍ vành tai cô, sau đó lại từng chút dịch đến sau cổ cùng phần lưng trần trụi, môi lưỡi hoạt động mang theo vài tia tê dại, làm Tả Ninh không ngừng run rẩy ngâm nga.

Phương Kinh Luân vẫn ở hoa huyệt giàn giụa nước đưa đẩy đảo lộng, Thu Dật Bạch cũng chuyên chú đùa bỡn vυ' cô, tay của Cao Hạ còn lại dọc theo vòng eo mảnh khảnh, chậm rãi vuốt ve bụng nhỏ, gợi lên âm mao mềm mại ướŧ áŧ đùa bỡn trong chốc lát, đột nhiên ngón tay giữa tham vào trong tế phùng bị Phương Kinh Luân căng ra, bóp lấy âm đế xoay tròn vuốt ve.

"A a a......" Cơ thể Tả Ninh run run, đùi cùng mông đồng thời kẹp chặt, liều mạng kẹp lấy côn ŧᏂịŧ của Phương Kinh Luân, hai tay rốt cuộc chịu đựng không nổi, thẳng tắp mềm mại ngã xuống ghế, côn ŧᏂịŧ của Thu Dật Bạch cũng từ vυ' cô thoát ra.

Phương Kinh Luân bị hành động này của cô làm cho không kịp phòng ngừa bức đến tinh quan thất thủ, lập tức bắn tất cả vào trong hoa huyệt, cùng Tả Ninh đồng thời leo lên cao trào.

"Mẹ nó, anh cố ý đi?" Phương Kinh Luân ngồi dậy há miệng thở dốc, không vui nhìn Cao Hạ.

"Đến tôi." Cao Hạ mặt không biểu tình liếc mắt nhìn hắn, nhanh chóng kéo khóa kéo, đỡ lấy cái mông nhếch lên cao của Tả Ninh, thẳng lưng nhắm ngay miệng huyệt đang ướt đẫm tϊиɧ ɖϊ©h͙ với mật dịch, chậm rãi cọ xát đẩy vào.

"Ân a......" Còn chưa từ dư vị cao trào hoà hoãn lại, một cây côn ŧᏂịŧ lửa nóng thô tráng khác đã thẳng tắp thọc vào tận sâu bên trong hoa huyệt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt làm Tả Ninh nháy mắt chảy nước mắt, "Ô ô...... Thật trướng......"

Nhìn cái miệng nhỏ của cô lúc đóng lúc mở, Thu Dật Bạch chậm chạp không chiếm được phát tiết gấp chân thẳng lưng đem côn ŧᏂịŧ căng chặt tới cực điểm cắm vào.

Phương Kinh Luân không phục, trừng mắt nhìn Cao Hạ một cái, từ một bên sườn khác của Tả Ninh xoa nắn thưởng thức hai vυ' đang kịch liệt đong đưa, hôn lên phần lưng trần trụi, sau đó chuyển đến cơ thể cô đang dựa trên ghế, cúi đầu ngậm một bên vυ' vào trong miệng.

Từng đợt kɧoáı ©ảʍ như điện giật đánh úp lại, đầu óc Tả Ninh bây giờ hỗn độn một mảnh, trước mắt trắng bệch, cái gì cũng không thấy rõ, chỉ là trong đầu loáng thoáng hiện lên một ý niệm, ba nam nhân này sẽ không chơi hư cô chứ?

===================

Du Hạo Nam: Không phải cho tôi vào đội trẻ con sao?? Vì cái lông gì phúc lợi Tết thiếu nhi không chia cho tôi? Cao Hạ anh dựa vào cái gì đoạt đất diễn của tôi?

Cao Hạ: Bởi vì tôi tương lai là ảnh đế.

Văn Khải An: Vì cái gì tôi luôn phải đi công tác?

Thu Dật Mặc: Ở đâu không ở lại chạy đến thư phòng của tôi chơi 4P, thật giỏi.