"Ma ma, ma ma, ô ô ô......"
"Anh, không cho con...... Ngao ngao ngao...... Ba ba......"
Nhìn hai đứa nhóc song sinh ở trong phòng khách vì món đồ chơi mà đoạt đến ngươi khóc ta nháo, Tả Ninh chỉ cảm thấy một trận đau đầu.
Mang thai nôn đến chết đi sống lại chỉ muốn sinh ra cho xong.
Trẻ con vừa mới sinh cần phải ôm vào lòng để bú sữa, thường xuyên không rời khỏi mẹ, cô lại nghĩ đợi đến khi biết đi, hai đứa nhỏ có thể tự mình đi chơi thì tốt rồi.
Nhưng đến hôm nay hai đứa nhỏ thật sự có thể chạy có thể nhảy có thể nói, cô lại cảm thấy vẫn là lúc trước hai đứa là em bé chỉ biết ăn ngủ ngủ ăn là tốt nhất, hiện giờ thật sự không có sức đi theo mông hai nhóc mà.
Hơn nữa, còn Tết thiếu nhi cái gì a? Có món đồ chơi mới, hai đứa liền bắt đầu tranh giành, thậm chí động thủ đánh nhau.
Cô cũng thật sự không rõ, rõ ràng đồ chơi đưa cho hai anh em đều là hai bộ giống nhau như đúc, vì cái lông gì còn có thể tranh giành? Vì sao một hai phải nhìn chằm chằm đồ của người khác?
Chẳng lẽ không chiếm được mới là tốt nhất sao?
Thuyết giáo mệt mỏi, Tả Ninh dựa người vào sô pha không muốn động, kéo kéo tay áo của Phương Kinh Luân, bảo hắn đi giáo dục hai đứa nhóc kia.
"Hai đứa nhóc mới chỉ có một tuổi, có thể nghe được đạo lý gì chứ?" Phương Kinh Luân bĩu môi, "Muốn anh nói, thà để bọn nó giành đi, giành mệt rồi sẽ không có việc gì."
Tả Ninh vô lực trừng hắn một cái, lại nhìn về Thu Dật Bạch ở bên kia: "Con của anh sắp đánh nhau rồi, anh định mặc kệ sao?"
Thu Dật Bạch bất đắc dĩ thở dài một tiếng, từ trên sô pha đứng dậy đi về phía hai đứa trẻ đang ê ê a a nháo không ngừng kia.
Nửa phút sau, tiếng khóc của trẻ con càng thảm thiết.
Bởi vì Thu Dật Bạch đã đoạt đi món đồ chơi của hai đứa nhỏ, ý đồ dùng phương thức như vậy trừng phạt hai đứa nhóc không nghe lời.
"Có người nào dỗ con như vậy không?" Cao Hạ từ tầng hai bước xuống, tức giận liếc hắn một cái, ngồi xổm xuống trước mặt hai đứa nhỏ xếp gỗ.
Ngay từ đầu hai đứa nhóc còn tiếp tục ríu rít tranh giành không ngừng, không nghĩ tới chờ Cao Hạ xếp gỗ càng lên càng cao, tiếng khóc không hiểu sao cũng ngừng lại.
Hai đứa nhóc đều tò mò nhìn chằm chằm phòng ở được Cao Hạ dựng lên, muốn sờ một chút lại không dám, đôi mắt lấp lánh sáng lên.
"Nhìn đi, không cần dùng biện pháp mạnh, động thủ là được." Cao Hạ nhún nhún vai, biểu tình kia hiển nhiên là đang nói "Hai người đúng là hai tên đại ngốc".
Thời gian kế tiếp, hai đứa nhóc tự giác từ bỏ phi cơ vẫn đang tranh giành, trực tiếp ngồi xuống sàn nhà học theo Cao Hạ xếp gỗ.
Nhưng mà mới chỉ hơn một tuổi, cơ bản không thành công, nhưng cố tình hai đứa lại không chịu thua rất có kiên nhẫn, dù đổ vẫn cố gắng làm lại.
Vì thế, ba người một lớn hai nhỏ, lại rất thưởng thức món đồ chơi này, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
"Ông xã anh thật lợi hại." Tả Ninh từ phía sau lưng ôm lấy Cao Hạ, ở trên mặt hắn hung hăng hôn một cái.
Không thể không nói, nói đến dỗ con, lợi hại nhất vẫn là Cao Hạ với Văn Khải An, hai người đều vừa ôn nhu lại vừa có kiên nhẫn, còn giỏi quan sát với phát hiện hứng thú yêu thích của bọn nhỏ.
Du Hạo Nam với Thu Dật Mặc cũng còn đỡ, chỉ là có đôi khi không cẩn thận lộ ra khí phách uy nghiêm ở công ty, sẽ dọa đến hai nhóc.
Còn về Thu Dật Bạch với Phương Kinh Luân, ừm, nếu hai chơi vui vẻ, bọn họ sẽ cùng hai nhóc chơi đến càng vui vẻ, nhưng nếu hai nhóc không ngoan, hai người bọn họ lại còn đổ thêm dầu vào lửa, làm hai đứa nhóc khóc càng ác liệt hơn.
Mà còn Tả Ninh......
Nói ra thật xấu hổ, đại khái là được sáu cái nam nhân sủng hư, cô hiện tại càng ngày càng lười, cũng càng ngày càng không có kiên nhẫn, cô cảm thấy còn cứ như vậy, các nam nhân đều có thể đổi giọng gọi cô lão Phật gia.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân rất quan trọng, trong nhà sài lang hổ báo quá nhiều, sáu cái nam nhân đối với cô như hổ rình mồi, hơn phân nửa thời gian của cô đều ở trong trạng thái thể lực chống đỡ hết nổi.
Cao Hạ vẫn còn đang cùng hai đứa nhóc chơi xếp gỗ, Thu Dật Mặc gọi điện thoại về, bảo Tả Ninh đến thư phòng giúp hắn tìm một phần văn kiện, Tả Ninh mới vừa gửi ảnh văn kiện qua, đột nhiên bị người từ phía sau ôm lấy.
Chỉ dựa vào hơi thở cô cũng biết người đến là ai: "Làm gì vậy?"
"Làm em." Thu Dật Bạch ở cổ cô dùng sức mổ một chút, muộn thanh nói, "Cao Hạ lợi hại, anh thì không lợi hại?"
Đấy, câu nói kia lại làm nam nhân keo kiệt này ghi hận rồi.
Mà quên nữa nhà này còn có nam nhân nào không keo kiệt sao? Một đám đều càng ngày càng yêu ghen, càng ngày càng trẻ con.
"Cho dù cậu ta dỗ con lợi hại hơn anh, nhưng công phu ở trên giường của anh lợi hại hơn cậu ta." Thu Dật Bạch quay người Tả Ninh lại, vội vàng mà xốc chiếc chiffon sam trên người cô lên, trực tiếp vùi đầu vào hai luồng nhũ thịt cao ngất.
"Ân......" Tay Tả Ninh chống vào cái bàn phía sau thở dốc, rõ ràng chỉ là vυ' chỉ bị hắn xoa liếʍ vài cái, còn chưa đυ.ng tới đầu vud mẫn cảm, cô cư nhiên liền cảm thấy tìиɧ ɖu͙© bị khơi mào tới, "Đi...... Đi vào trong phòng của em...... Đây là thư phòng của Mặc......"
"Đã sớm muốn ở thư phòng của anh ấy thao em rồi." Thu Dật Bạch di chuyển môi lưỡi ngậm lấy đầṳ ѵú của cô dùng sức một hút, lập tức làm Tả Ninh rêи ɾỉ không ngừng.
Đúng lúc này, điện thoại Tả Ninh đặt lên bàn lại vang lên, cô quay đầu nhìn lại, là Thu Dật Mặc gọi tới, phỏng chừng là ảnh chụp vừa mới gửi có vấn đề gì.
"Điện thoại của anh trai anh......" Tả Ninh đẩy đẩy Thu Dật Bạch ra, "Chờ em nhận xong điện thoại trước."
"Em nhận đi, anh không ảnh hưởng em." Thu Dật Bạch ngẩng đầu cười xấu xa một tiếng với cô, "Như vậy giống như anh với chị dâu mình yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, anh trai đột nhiên gọi điện thoại tới bắt gian?"
"Vậy sao trước kia anh không gọi em một tiếng chị dâu?" Tả Ninh hờn dỗi lấy điện thoại nhận máy, "Mặc."
"Bà xã, còn có một phần văn kiện cũng cần chụp ảnh, vừa rồi quên nói, ở bên trong ngăn kéo kia, trên cùng một tờ, em......"
"A......"
Tả Ninh yêu kiều rêи ɾỉ lập tức đánh gãy lời nói của Thu Dật Mặc, ngừng hai giây hắn mới hỏi: "Ai đang ở cùng em?"
"Thu...... Ân......" Ngoại trừ không tự giác rêи ɾỉ với thở dốc dồn dập, Tả Ninh căn bản nói không nên nổi một câu hoàn chỉnh, bởi vì Thu Dật Bạch đã chui vào dưới váy cô, ngậm lấy hai mảnh cánh hoa kiều nộn.
Thu Dật Mặc thở dài một tiếng: "Bỏ đi, hai người làm xong rồi nói sau."
"Không có việc gì ông xã......" Cũng không biết có phải bởi vì câu nói "Yêu đương vụиɠ ŧяộʍ" kia của Thu Dật Bạch ảnh hưởng không, cô đột nhiên cảm thấy có chút áy náy, "Em lập tức liền chụp cho anh."
Nghe được tiếng cô mở ngăn kéo, Thu Dật Mặc sửng sốt: "Hai người ở trong thư phòng của anh?"
"Ân...... Ha a......" Mới vừa đem văn kiện đặt lên trên bàn, Tả Ninh liền run rẩy một trận, thiếu chút nữa đứng không vững.
Lưỡi của Thu Dật Bạch đang ở hoa huyệt thọc vào rút ra, hắn ngón tay đã phủ lên âm hạch nổi lên vuốt ve xoa lộng.
"Thu Dật Bạch...... Chờ một chút......" Tả Ninh khó khăn được xoay người, thật vất vả mới chụp rõ ràng ảnh chụp gửi qua, còn chưa kịp buông điện thoại, một cổ điện lưu mãnh liệt từ chân tâm đánh úp toàn thân, làm cô thét chói tai cao trào, điện thoại cũng rơi xuống bàn.
Há miệng nuốt lấy mật dịch trào ra giữa đường đi, Thu Dật Bạch lúc này mới từ dưới váy cô chui ra, đắc ý nhìn cô: "Thoải mái không?"
Tả Ninh chống lên bàn run rẩy thở dốc, nhìn điện thoại trên bàn vẫn còn đanb kết nối, Thu Dật Bạch quyết đoán ngắt máy, một lần nữa kéo Tả Ninh vào trong lòng ngực: "Hôm nay là thuộc về ngày của hai ta, không cho anh ấy nghe."
Tả Ninh rốt cuộc bình ổn một chút, buồn cười mà nhìn hắn: "Tại sao lại biến thành ngày của anh?"
Theo ban biểu phân chia, hôm nay thuộc về Văn Khải An, đáng tiếc hắn lại đi công tác.
"Hôm nay Tết thiếu nhi." Thu Dật Bạch làm như có thật nhìn cô, "Lúc trước không phải em nói anh là trẻ con sao? Vừa vặn, hôm nay em cho anh ăn tết, ngoan ngoãn để anh thao."
Tả Ninh nhất thời cứng họng, gia hỏa này mang thù nhớ đến bây giờ còn chưa tính, cư nhiên còn có thể nghĩ ra lý do làm người ta không có cách nào như vậy, thật lợi hại.
"Anh thì sao?" Tả Ninh còn chưa trả lời, Phương Kinh Luân đã đẩy cửa bước vào, ủy khuất ba ba nhìn cô, "Em cũng từng nói anh là trẻ con, anh cũng muốn ăn tết."
Editor: sacnu