Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Chương 221: Dựa sát vào nhau

Hơn hai giờ đêm, Tả Ninh đột nhiên từ trong giấc mơ bừng tỉnh, rõ ràng không có mơ thấy ác mộng, nhưng lại không hiểu sao cảm thấy tâm thần không yên.

Nhìn chằm chằm màn hình di động hơn nửa ngày, cô vẫn gọi điện thoại cho Du Hạo Nam.

Chỉ là liên tục vài lần, đều chỉ có giọng nữ lạnh như băng truyền đến, vẫn không có người nghe.

"Làm sao vậy?" Phương Kinh Luân bật đèn bàn lên, cặp mắt buồn ngủ mê mang nhìn cô, "Mơ thấy ác mộng?"

Tả Ninh lắc đầu, do dự hồi lâu, đột nhiên xốc chăn lên đứng dậy xuống giường: "Em muốn đến bệnh viện."

Phương Kinh Luân cũng từ trên giường ngồi dậy: "Chỗ nào không thoải mái sao?"

"Không phải." Tả Ninh xin lỗi nhìn hắn, "Xin lỗi, em...... Em muốn đi gặp Du Hạo Nam, ba anh ấy hai ngày này tình huống càng ngày càng nghiêm trọng, em lo lắng......"

Phương Kinh Luân ngơ ngác nhìn cô vài giây, lúc này mới khẽ cắn môi cười khổ một tiếng: "Để anh đưa em đi."

"Không cần, anh cứ nghỉ ngơi đi." Tả Ninh ở trong lòng áy náy càng sâu, "Thật xin lỗi...... Em...... Em vừa mới cảm giác không tốt, Du Hạo Nam anh ấy...... Anh ấy hiện tại bên cạnh đến một người cũng không có, cho nên......"

"Anh hiểu." Phương Kinh Luân đã rời giường bắt đầu mặc quần áo, "Ban ngày đã không yên tâm để em một mình ra ngoài, huống chi hơn phân nửa đêm. Không có việc gì, anh lý giải, nhanh chóng thay quần áo đi."

Ban đêm bệnh viện rất lạnh lẽo, thậm chí còn có loại cảm giác âm trầm khủng bố, Tả Ninh với Phương Kinh Luân mới từ thang máy bước ra, liền thấy được Du Hạo Nam ở hành lang.

Hắn rũ đầu, dựa vào tường vẫn không nhúc nhích ngồi dưới đất, ánh đèn trên hành lang đem bóng dáng của hắn phóng lên vách tường, nhìn qua tiêu điều mà tịch liêu.

Vọt tới cửa phòng bệnh nhìn thoáng qua bên trong, thấy giường bệnh đã trống không, Tả Ninh ở trong lòng đột nhiên kéo một cái, dự cảm điềm xấu trong lòng cô cư nhiên là sự thật.

"Du Hạo Nam."

Nam nhân vẫn ngơ ngác ngồi đó, một chút phản ứng cũng không có.

"Du Hạo Nam, là em." Tả Ninh ngồi xổm xuống, mở hai tay ra chậm rãi ôm hắn, "Du Hạo Nam, em ở cùng anh được không?"

Hắn không giãy giụa, cũng không có phản ứng khác, chỉ tùy ý để cô ôm.

Tả Ninh không cần phải nhiều lời nữa, chậm rãi thay đổi tư thế, trực tiếp giống như hắn ngồi trên sàn nhà lạnh băng, để hơn phân nửa cái thân thể hắn đều dựa vào ở trong lòng ngực mình.

Sau một hồi, cô mới nghe được thanh âm nghẹn ngào của hắn: "Ông ấy đi rồi."

"Ừm, em biết." Tả Ninh hít hít cái mũi, nỗ lực khống chế cảm xúc của mình, ôn nhu nói, "Người sống trên đời này, luôn sẽ có lúc phải rời đi, không phải sao? Hơn nữa, mấy ngày nay tình huống của bác ấy vẫn luôn rất ổn định, không phải chịu đựng thống khổ, nhất định khi cũng đi rất an tường đúng hay không? Anh hẳn là thấy vui vẻ thay bác ấy."

Lại trầm mặc một hồi lâu, Tả Ninh mới cảm giác người trong lòng ngực mình ở hơi hơi phát run, thậm chí còn có thể nghe được tiếng hắn ngẫu nhiên nức nở.

"Anh có còn nhớ đoạn thời gian trước, các anh nhìn thấy tin tức Trịnh Thành Hoa ở trong ngục qua đời, tất cả đều rất lo lắng cho em, cố ý chạy tới an ủi em. Nhưng lúc ấy thật sự một chút cảm giác em đều không có, ba ruột qua đời, em cư nhiên một giọt nước mắt cũng chưa rơi, bởi vì giữa em với ông ta không hề có cảm tình.

Cho nên nha, anh hiện tại có thể khóc, kỳ thật rất hạnh phúc a. Bởi vì anh vẫn luôn rất yêu bác ấy, mà anh yêu bác ấy, là bởi vì mấy năm nay bác ấy cũng rất yêu anh a. Mặc kệ bác ấy với mẹ anh trong dĩ vãng có như thế nào, nhưng bác ấy vẫn rất quan tâm anh, đúng không? Cho dù bác ấy đã rời đi, nhưng anh có được đồ vật trân quý, nó sẽ vẫn còn, yêu thương mà bác ấy dành cho anh, sẽ vĩnh viễn ở trong trái tim anh.

Du Hạo Nam, em cũng không phải là người ngoài, anh không phải đã nói em là nữ nhân của anh sao? Ở trước mặt nữ nhân của mình mà khóc, có cái gì mà mất mặt? Muốn khóc thì khóc đi, em ở cùng anh."

Du Hạo Nam cuộn tròn thân mình, vùi đầu càng sâu vào trong lòng ngực cô, đột nhiên khóc giống như một đứa trẻ.

Nước mắt cũng đồng thời từ hốc mắt Tả Ninh trào ra, nhưng cô chỉ là gắt gao cắn môi, trên mặt mang theo mỉm cười, từng chút mà nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn.

Cô không biết Phương Kinh Luân rời đi khi nào, cô chỉ biết đêm nay, cô không bao giờ là nữ nhân thời khắc đều được người bảo hộ, ích kỷ kia.

Đối mặt với Du Hạo Nam cô đơn mà thống khổ như vậy, cô cũng muốn bảo hộ hắn, an ủi hắn, muốn cho hắn tất cả ấm áp.

Tang lễ của ba Du Hạo Nam cử hành vào hai ngày sau, lúc này, kỳ nghỉ ba ngày thanh minh cũng vừa mới kết thúc.

Dương Cảnh Diệu với Văn Khải An sớm biết được tin tức, ngày hôm sau đã tới rồi hỗ trợ, nhưng mà từ xử lý các loại chứng minh, đến liên hệ nhà tang lễ, lại đến an bài hội trường, bố trí linh đường, tất cả việc lớn việc nhỏ tất cả đều là Du Hạo Nam tự tay làm lấy, mà Tả Ninh một khắc cũng không ngừng bồi ở bên người hắn.

Từ đêm đó ở bệnh viện khóc lớn một hồi, cảm xúc của hắn bình tĩnh rất nhiều, nhưng Tả Ninh ở trong lòng rất rõ ràng, hắn rất thống khổ, không đơn giản là mất đi người ba, nhiều hơn chính là sự hối hận.

"Nguyên lai, anh đã sớm không hận ông ấy." Yên lặng nhìn ảnh chụp phía trước linh đường, Du Hạo Nam đột nhiên tự giễu cười cười, "Đáng tiếc, lúc anh nhận ra đã quá muộn."

Nhìn sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, Tả Ninh ở trong lòng không đành lòng, nhưng cũng chỉ có thể tiến lên gắt gao nắm lấy tay hắn.

"Ngày đó ông ấy đi là chạng vạng, sau khi tỉnh lại có nói với anh, ông ấy nhìn thấy mẹ anh, ông ấy nói mẹ anh đã tha thứ cho ông ấy, ông ấy hỏi anh có thể tha thứ ông ấy hay không.

Anh lúc ấy do dự rất lâu, ở trong đầu nhớ lại tất cả mọi chuyện đã trải qua mấy năm, mẹ anh tự sát, trước khi qua đời mẹ anh gặp đủ mọi loại thống khổ, đều làm anh hận ông ấy thấu xương, nhưng ông ấy...... Ông ấy xác thật rất yêu thương anh, quan tâm anh, có lẽ trên đời này có rất nhiều người đều có tư cách hận ông ấy, duy chỉ mình anh không thể.

Ngày đó, anh còn không biết đáp án, nhưng lòng anh rõ ràng, thời gian còn lại của ông ấy không nhiều lắm, cho dù là lừa ông ấy, cũng nên nói với ông ấy một câu không hận, không nghĩ tới, thế nhưng đã không còn cơ hội. Càng buồn cười hơn chính là, thẳng đến khi phát hiện ông ấy không thể tỉnh lại, anh mới biết được, nguyên lai là thật sự không hận, đáng tiếc, đã quá muộn, không còn kịp rồi."

"Nhưng bác ấy hiện tại đã biết." Tả Ninh cầm tay hắn càng chặt, "Du Hạo Nam, tin tưởng em, bác ấy sẽ không trách anh. Mấy ngày nay ở bệnh viện, em đã thấy rất rõ ràng, ở trong mắt trong lòng bác ấy, tất cả đều là anh đứa con trai này, tin tưởng bác ấy hiện tại thứ không muốn nhìn thấy nhất, chính là anh tiếp tục hối hận với tự trách."

Lại nhìn ảnh chụp hồi lâu, Du Hạo Nam mới thở dài lắc lắc đầu: "Có lẽ vậy đi, dù sao hiện tại lại truy cứu những cái này, đã không còn ý nghĩa."

Chuông điện thoại vang lên, hắn đi nhận điện thoại, Tả Ninh chỉ nghe được hắn trả lời "Được" một cái liền tắt.

"Là nhà tang lễ bên kia gọi tới, chúng ta có thể đi qua." Kéo Tả Ninh đi được vài bước, Du Hạo Nam lại quay đầu nhìn nhìn khuôn mặt tiều tuỵ của cô, "Một mình anh đi là được, bảo tài xế đưa em trở về nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay đi theo anh, cũng chưa được ngủ ngon."

Tả Ninh mỉm cười lắc đầu: "Em chỗ nào cũng không đi, chỉ muốn cùng anh."

Trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra vài tia tươi cười, Du Hạo Nam chậm rãi ôm cô vào trong lòng ngực: "Chuyện may mắn nhất đời này của anh, chính là gặp được em."

Editor: sacnu