Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Chương 222: Ở trong lòng em anh là gì

Chuẩn bị lễ tang mấy ngày, bồi Du Hạo Nam bận trước bận sau, buổi tối cũng không thể nghỉ ngơi tốt, Tả Ninh xác thật có chút mệt mỏi, cho nên khi tất cả mọi chuyện kết thúc, Du Hạo Nam kiên trì muốn cô trở về nghỉ ngơi, cô cũng không cậy mạnh.

Cũng may trải qua nhiều ngày đã giảm bớt, hắn dần dần từ trong bi thương đi ra, bắt đầu đem tinh lực đặt trên công việc, Tả Ninh cũng có thể yên tâm.

Đưa cô quay về chính là tài xế của Du Hạo Nam, nhưng mà mới từ thang máy ra, cô liền gặp Phương Kinh Luân.

Trạng thái tinh thần của hắn không phải rất tốt, Tả Ninh phỏng chừng, mấy ngày nay hắn chắc hẳn cũng không thể ngủ ngon.

Mở cửa cùng Phương Kinh Luân bước vào phòng khách, Tả Ninh ngồi xuống sô pha, ngước mắt nhìn hắn: "Anh hẳn là có chuyện muốn nói với em đi?"

"Em có phải...... Thích Du Hạo Nam hay không?"

Nói xong câu này, Phương Kinh Luân lại cười nhẹ lắc đầu, "Lúc trước em đã ở bên anh ta, nhất định là có thích, hoặc ít nhất cũng đã từng thích anh ta, bây giờ anh muốn hỏi cụ thể một chút nữa, có phải bây giờ em vẫn còn thích anh ta không? Hoặc là em lại lần nữa thích anh ta? Hay thậm chí là...... Yêu anh ta?"

Đón nhận ánh mắt sáng quắc của hắn, Tả Ninh bất giác mà rũ con ngươi xuống, trầm mặc hồi lâu mới gật gật đầu: "Đúng vậy, em......"

Ở trước mặt hắn, cô cuối cùng cũng không nói ra được cái chữ kia, đành thay đổi cái cách nói, "Em xác thật rất để ý anh ấy."

"Như vậy, ngày đó em nói yêu anh thì sao? Là ngay lúc đó nhất thời xúc động, hay là......"

"Không phải nhất thời xúc động, cũng không phải nói dối, ngày hôm đó, mỗi một câu đều phát ra từ tận đáy lòng."

Tả Ninh cắn cắn môi, cười khổ một tiếng, "Phương Kinh Luân, biết không? Em hiện tại cảm thấy bản thân mình đặc biệt rất hỗn đản, em nói em yêu anh, bảo anh cho em thời gian, em đã thử lựa chọn anh, đời này chỉ ở bên anh. Nhưng em...... Em đồng dạng cũng yêu người khác, mẹ anh nói hy vọng em toàn tâm toàn ý với anh, em biết tình cảm nên là như vậy, nhưng đối với em mà nói, thật sự rất khó."

Phương Kinh Luân đứng ở sô pha yên lặng nhìn cô, thần sắc trong mắt phức tạp, vui buồn luân phiên, nhưng thấy cô giữa mày khó nén mệt mỏi, hắn vẫn mỉm cười tiến lên ôm cô, ôn nhu nói: "Đi vào nghỉ ngơi trước đi."

"Phương Kinh Luân......"

"Không có việc gì, không cần cảm thấy có xin lỗi với anh, cũng không cần tra tấn mình, ngày đó anh đã nói qua, có ba chữ kia của em, anh đã thấy rất đủ."

Nhìn bóng dáng Phương Kinh Luân rời đi, Tả Ninh lại ngồi trên sô pha trầm tư hồi lâu, mới đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Đẩy cửa ra, cô liền nhìn thấy Thu Dật Mặc đang ngồi ngay ngắn trên mép giường.

"Tại sao anh lại ở đây?"

"Anh đã nói với em, hai ngày nay phòng anh bên kia đang tu sửa, tạm thời ở bên này của em."

Tả Ninh lúc này mới nhớ ra, hình như xác thật có một chuyện như vậy, nhưng vì cô lúc ấy đang vội vàng giúp Du Hạo Nam trù bị lễ tang, tùy tiện trả lời Thu Dật Mặc một câu lúc sau liền đã quên.

"Em yêu anh ta?" Thu Dật Mặc thần sắc nghiêm nghị, gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt cô, "Không, phải nói nói, bọn họ."

Biết vừa rồi nói chuyện đều bị hắn nghe được, Tả Ninh cũng không có gì băn khoăn: "Đúng vậy."

Nghe cô trả lời dứt khoát như vậy, ánh mắt cũng không tránh không né, Thu Dật Mặc nhịn không được cười lạnh hai tiếng: "Vậy anh thì sao? Ở trong lòng của em anh là gì?"

"Em không biết."

Thu Dật Mặc đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt cô, nghiêm túc đánh giá cô hồi lâu, mới trầm giọng nói: "Anh ngày đó, ở trong điện thoại nghe được em khóc."

Tả Ninh gắt gao cắn môi, nhìn xuống mặt đất mặc không lên tiếng.

"Em nói em rất để ý Du Hạo Nam, kỳ thật em cũng rất để ý anh, đúng không?" Duỗi tay nhẹ nhàng nâng cằm cô, để cô đối diện với mình, Thu Dật Mặc lẩm bẩm nói, "Em không lừa được anh, anh biết, em cũng thích anh."

"Vậy thì như thế nào?" Tả Ninh tự giễu cười cười, "Anh vừa rồi cũng nghe rồi, em thích đâu chỉ có mình anh a, em còn thích Phương Kinh Luân, thích Du Hạo Nam, thích Văn Khải An thích Thu Dật Bạch thích Cao Hạ, một khi tình cảm của em có thể phóng tới nhiều nam nhân như vậy, anh cảm thấy, " thích " còn có giá trị với ý nghĩa gì không?"

"Ít nhất, trong lòng em còn có anh, như vậy đã đủ rồi, anh sẽ chậm rãi, khiến em, quên hết những người khác."

Bàn tay gần như thô bạo ôm lấy cô, Thu Dật Mặc cúi đầu hung hăng hôn lên môi cô.

"Ngô......" Hắn cuồng mãnh tấn công, rất nhanh liền làm cơ thể của Tả Ninh mềm xuống, vươn tay vòng lấy eo hắn, cả người dựa vào trong lòng ngực, mặc cho hắn ở trong miệng mình tùy ý chiếm lấy.

"Em sẽ quên bọn họ, người em để ý chính là anh."

Nghe hắn ở bên môi cô thở dốc, nghe nam nhân kiêu ngạo lạnh nhạt này gần như tự mình an ủi nói nhỏ, trong lòng Tả Ninh cuồn cuộn một chút, đột nhiên chủ động ngậm lấy môi hắn, ôn nhu liếʍ láp.

Hô hấp của hai người theo từng lần hôn sâu mà tăng thêm, Thu Dật Mặc một phen đóng cửa phòng ngủ lại, trực tiếp đem đẩy cô lên trên tường, vội vàng mà sạch quần áo của cô.

"Ân......" Tả Ninh ngửa đầu nhỏ giọng nhẹ suyễn, hai chân thẳng tắp kẹp lấy bàn tay to của hắn đang tham nhập cọ xát, giữa hai chân cũng nhân hắn xoa nắn niết lộng mà bắt đầu ướŧ áŧ.

Ánh mắt Thu Dật Mặc thâm trầm, cúi người ngậm lấy đầṳ ѵú run rẩy trước ngực cô, không ngừng dùng hàm răng nghiền cọ, dùng một cái tay khác gấp không chờ nổi cởi ra đai lưng của mình.

"A......" Bị tay cùng miệng hắn trêu đùa, kɧoáı ©ảʍ kịch liệt làm Tả Ninh cong người lên, "Mặc......"

Nũng nịu kêu một tiếng làm động tác của Thu Dật Mặc cứng lại, giương mắt nhìn gương mặt ửng hồng của cô, còn có tầng hơi nước mỏng manh trong mắt kia, hắn lại lần nữa dùng sức hôn lên cánh môi cô, đồng thời tăng lực đạo vỗ về chơi đùa nụ hoa trước ngực cùng hoa hạch giữa hai chân của cô, thẳng đến toàn bộ bàn tay đều dính đầy chất lỏng ướt nóng, hắn mới đỡ lấy côn ŧᏂịŧ trướng đại bên hông, nhắm ngay miệng huyệt tiến quân thần tốc.

Theo hắn mãnh lực đưa đẩy, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt một đợt nối tiếp một đợt truyền đến khắp người, Tả Ninh quên mình vòng lấy cổ hắn, liều mạng vặn vẹo eo thon phối hợp với hắn.

"Ân...... Đổi một chút...... Từ phía sau......" Vách tường phía sau quá cứng, động tác của hắn lại quá mức kịch liệt, mấy phen va chạm xuống, cơ thể trần trụi của cô xác thật chịu không nổi.

"Xin lỗi." Nhìn thấy cô nhíu lại mi, Thu Dật Mặc mới ý thức được đã bỏ qua điểm này, một tay ôm cô vào trong ngực, lại lấy tư thế cắm vào đó ôm cô lên trên giường, căng hai chân cô ra tiếp tục lao tới.

"A......" Tả Ninh cả người run rẩy, hai cái đùi ra sức quấn chặt lấy eo hắn, đôi tay ở trên phần lưng rắn chắc vô ý trảo cọ, "Sâu một chút...... Ân...... Chính là nơi đó......"

Đường đi chật hẹp không ngừng co rút lại, nhục bích giống như là có vô số cái miệng nhỏ không ngừng hút cắn hắn, Thu Dật Mặc kêu lên một tiếng, liều mạng khống chế du͙© vọиɠ muốn phun ra.

"Yêu anh không?" Thanh âm vốn đã trầm thấp cùng với du͙© vọиɠ bừng bừng phấn chấn làm giọng nói của hắn khàn khàn, cộng thêm tiếng thở dốc thô nặng, nghe ra vô cùng gợi cảm.

"Ách a......" Cảm giác tê dại vừa rồi từ chỗ sâu nhất trong hoa tâm không ngừng lan tràn đến toàn thân, Tả Ninh hét lên một tiếng, toàn bộ bụng dưới bắt đầu run rẩy.

"Yêu anh không?" Hắn cắn chặt răng hỏi lại một lần nữa, động tác giữa háng lại càng thêm tấn mãnh.

"Yêu...... Yêu...... Em yêu anh...... A a a......" Đôi tay vô lực từ trên lưng hắn rũ xuống, Tả Ninh cuối cùng run run rẩy rẩy nghênh đón cao trào lần đầu tiên trong hôm nay.

Editor: sacnu