Món Khai Vị Ngọt (Niềm Vui Của Hội Trưởng)

Chương 7: sủng ái trong xe (2)

Ninh Lâm chôn đầu vào hoa viên thần bí của cô, môi nóng bỏng lập tức ngậm chặt lấy tiểu hoa hạch, đầu lưỡi linh hoạt qua lại trêu chọc cánh hoa đã sớm ướŧ áŧ.

"A... Không..." Âu Dương Tinh không thể khống chế được chính mình, vô ý thức phun lên tiếng thanh ngâm khẽ, cơ thể chưa bao giờ được đối đãi như vậy liền run rẩy không ngừng. Cô muốn trốn tránh chiếc lưỡi nóng bỏng của anh, nhưng mà Ninh Lâm không cho cô một chút cơ hội nào, ngược lại càng thêm thâm nhập sâu đầu lưỡi vào thăm dò, bú ʍúŧ ái dịch không ngừng chảy ra của cô, hôn cánh hoa mỹ lệ, đồng thời bàn tay còn âu yếm da thịt toàn thân cô.

"A... Ninh Lâm... tôi..."

Ninh Lâm nghe Âu Dương Tinh ngâm khẽ lên âm thanh khả ái lại mang chút dâʍ đãиɠ, làm cho thân thể anh càng thêm hưng phấn lên,liền thêm mạnh mẽ chiếm đoạt cô.

Là tôi, hiện tại không thể.

Ninh Lâm duỗi 1 ngón tay ra, thay thế môi, thâm trầm thăm dò vào hoa tâm ướŧ áŧ, nóng cháy, ma sát tiểu hoa hạch đã sớm sưng đỏ.

Đáng chết ! Không phải đã sớm bị người khác khai phá rồi sao ? Thế nào còn gấp như thế?

Ninh Lâm đau đầu nhìn thoáng qua hạ thân mình, nơi đó đã sưng vù, kích thước của chính mình anh là người hiểu rõ nhất, trước kia khi quan hệ anh không hề quan tâm đến cảm nhận của bạn gái, chỉ tùy ý phát tiết du͙© vọиɠ của chính mình, nhưng giờ anh không muốn Âu Dương Tinh phải khó chịu, chỉ muốn đem lại cho cô một lần tình ái thật hoàn mỹ, làm cô phải nhớ kĩ anh.

Không còn biện pháp, Ninh Lâm chỉ có thể tiếp tục dùng ngón tay kɧıêυ ҡɧí©ɧ mật huyệt Âu Dương Tinh, nỗ lực làm hoa nguyệt cô tách ra được một chút.

"Ân... Ninh Lâm..." Thân thể Âu Dương vặn vẹo, cơ thể cực mê người.

Ninh Lâm nuốt một chút nước miếng, đè nén dặn chính mình không được xúc động, hôn lên châu tử đỏ hồng trước ngực cô, mới vui vẻ hỏi: "Thoải mái sao? Tiểu Âu Dương của tôi?"

Âu Dương Tinh khép mắt, nhẹ nhàng gật gật đầu.

Ninh Lâm mỉm cười, đặt một nụ hôn nóng bỏng lên mặt cô, rồi sau đó mới ôm cô xuống dưới, đặt ngang ở trên ghế. Chậm rãi cởϊ qυầи áo trên người mình xuống, lộ ra cơ thể cường tráng, rắn chắc, mỹ lệ, tao nhã ── hoàn toàn bất đồng với diện mạo của anh.

Âu Dương Tinh nằm thẳng trên ghế ngồi, không ngừng thở gấp, Ninh Lâm cười nhẹ, cố ý vê một chút lên đầṳ ѵú cô, khiến cô thét lên một tiếng chói tai, mới cười nâng cô lên, đặt hai chân cô lên vai anh.

Âu Dương Tinh có thể cảm giác được anh đã rục rịch ngóc đầu dậy cứng ngắc đặt trước tiểu huyệt ướt đẫm của cô...

"Anh..." Âu Dương Tinh rụt lại một chút, vừa rồi cô thấy kích thước của đại gia hỏa kia, không thể nào phân được cao thấp được với Ngụy Hạo Đông, thời điểm mỗi lần Ngụy Hạo Đông tiến vào đều rất trướng, đến cái gia hỏa cũng lớn như vậy, khiến Âu Dương Tinh không khỏi có chút khϊếp đảm.

"Đừng sợ, " Ninh Lâm ôn nhu hôn lên bộ ngực sữa của Âu Dương Tinh, không ngừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ thân thể cô, ngón tay vẫn đang vui đùa ở mật huyệt và hoa hạch của cô, "Tôi sẽ không không làm em đau, ... Tiểu Âu Dương của tôi, buông lỏng chút, bằng không vào thời điểm tôi đi vào, sẽ bị mắc kẹt nga!"

Mặt Âu Dương Tinh hơi đỏ lên, chậm rãi buông lỏng một chút, nhân cơ hội này, Ninh Lâm đem cái cứng chắc của mình để trước tiểu huyệt ướt đẫm của cô, cúi đầu ngậm nhẹ đầṳ ѵú cô, một bên làm cô hưởng thụ cảm giác vui vẻ, một bên chậm rãi đem vật sưng to chen vào trong tiểu huyệt chật chội của cô, trìu mến chuẩn bị thật tốt cho cái thân thể mềm mại ngọt ngào mê người này.

"A..." Âu Dương Tinh cảm nhận Ninh Lâm chậm rãi tiến vào chiếm giữ thân thể cô, tuy rằng vẫn đau, nhưng chính những động tác ôn nhu này lại khiến cô không còn cảm giác thống khổ cô kìm lòng không được vặn vẹo cơ thể một chút.

Ninh Lâm khẽ hừ, cơ thể người con gái phía dưới đang câu dẫn anh khiến anh đau đớn, không thể nhẫn nại thêm được nữa, dùng sức hung hăng chiếm hữu cô.

Âu Dương Tinh ngột ngạt hừ 1 tiếng, hai chân run một chút, bất quá rất sướиɠ liền bình tĩnh lại.

Ninh Lâm bị cô dựa lấy, một loại kɧoáı ©ảʍ trước đây chưa từng có khiến anh đè nén không được, may mắn phản ứng Âu Dương Tinh không lớn, anh một bên hôn cô, một bên bắt đầu luật động theo tiết tấu. Bàn tay to xoa nắn bộ ngực sữa cô, hạ thể tập trung xâm nhập, kiếm được một cục thịt nhỏ, dùng sức đâm vào, kéo thân thể cô lên tầng tiên cảnh.

"A ──" Âu Dương Tinh kìm lòng không được rêи ɾỉ, cảm giác tốt đẹp này làm thân thể cô hỏng mất, chỉ có thể nắm lấy bờ vai Ninh Lâm, không ngừng rêи ɾỉ, kêu khóc.

Trán Ninh Lâm chảy ra đầy mồ hôi, mạnh mẽ, thâm trầm đâm vào trong cơ thể cô, triệt để xỏ xuyên cô, khiến cô hoàn toàn tiếp nhận tất cả của anh, mới săn sóc hỏi: "Tiểu Âu Dương của tôi, thoải mái sao?"

Âm thanh Âu Dương Tinh kèm theo tiếng khóc, cô ngẩng đầu, kêu lên: "Rất thâm... Rất trướng..."

Ninh Lâm đắc ý cười, sắc tình nói: "Cái này của tôi có chút thiên phú dị bẩm, Tiểu Âu Dương của tôi chẳng lẽ không thích hạnh phúc tìиɧ ɖu͙© như vậy? Cái này là phúc lợi của em nha!" Nói xong, Ninh Lâm không nhanh không chậm co rút lên, không sử dụng chút kỹ xảo gì, tiến vào rồi đẩy ra, mỗi lần đều dùng hết sức đâm vào nơi hoa tâm mềm mại nhất của Âu Dương Tinh.

"A... Ninh Lâm..." Âu Dương Tinh kìm lòng không được đong đưa thân thể phối hợp tiết tấu của anh, làm thân thể một lần lại một lần chiếm hữu mà nổ mạnh, không hề có cảm giác đau, chỉ có hưởng thụ, đem cô thân thể đẩy lên đến cực hạn.

"Ninh Lâm... Không cần, tôi không được..." Âu Dương Tinh vong tình kêu to tên Ninh Lâm, tùy ý cho từng đợt kɧoáı ©ảʍ tê dại dâng lên trong cơ thể mình.

Ninh Lâm cũng biết chuyện tình ái này không chỉ khiến một người vui sướиɠ, anh chỉ có thể tăng tốc tốc độ, cũng không yêu cầu mình kiên trì lâu, mỗi một lần đều đâm vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cô, thấy cơ thể Âu Dương Tinh co giật, biết cô đã lên cao trào, cuối cùng mới phóng thích chính mình bắn toàn bộ vào trong tiểu huyệt đang co rút của cô.

Lập tức, anh cũng không rút phân thân ra, đem toàn bộ sức lực ôm láy Âu Dương tinh vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

── Tiểu Âu Dương của tôi, cuối cùng tôi cũng có thể chạm đến em...