Sau khi Ninh Lâm thu thập quần áo cho hai người xong, liền phân phó tài xế trở về Trữ gia.
Trữ gia là nhà đại phú, nhưng thành viên rất ít, trừ Ninh Lâm ở ngoài, cũng chỉ còn lại ông nội Ninh Lâm ── hiện tại là người cầm quyền ở Trữ gia. Từ khi sinh ra Ninh Lâm đã được chọn là người thừa kế duy nhất, từ nhỏ đã được tiếp thu những tinh hoa của giáo dục, anh học trung học cũng bởi vì tính cách quá mức bá đạo (editer:???), ông nội Trữ mới cưỡng chế yêu cầu anh mang lên cái mặt nạ ôn hòa, sống qua 1 cuộc sống đơn giản.
Ninh Lâm bế Âu Dương Tinh lên, đi xuống xe, thẳng lên lầu, đi đến phòng ngủ của mình, trước tiên đặt Âu Dương Tinh lên giường, đi vào bật nước ấm, mới trở về cởi đồ hai người ra, ôm cô đi vào phòng tắm.
"Ninh Lâm." Âu Dương Tinh tựa như một con mèo nhỏ nằm trong ngực Ninh Lâm, "Tôi có thể tự tắm."
Ninh Lâm cười nhạt 1 tiếng, nhìn người con gái khuôn mặt hồng hồng trong ngực, nhẹ nhàng hôn cô, mới nói: "Trên xe không thoải mái lắm, hiện tại tôi sẽ bồi thường cho em thật tốt, một lần nữa 'yêu' em!"
Nói rồi, Ninh Lâm mở hai chân Âu Dương Tinh ra, tử tế dọn dẹp sạch sẽ, rồi mới đặt cô vào bồn tắm, thò đầu lưỡi ra tinh tế liếʍ láp mật huyệt cô, cũng giở trò xấu dò hỏi hoa nguyệt .
Mới trải qua cao trào, cơ thể Âu Dương Tinh cực kỳ mẫn cảm, bây giờ lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, hạ thân lập tức ướt , khó nhịn rêи ɾỉ , không kiềm chế được muốn kẹp hai chân lại, làm như vậy chỉ làm cho anh càng gấp hơn mà thôi.
"Tiểu Âu Dương của tôi, em thật ướt..." Ninh Lâm ngẩng đầu, ngón tay anh vân vê lấy tiểu hạch hồng hào nõn nà của Âu Dương Tinh, đầu lưỡi ra vào như piston vận động.
"Quá nhiều ──" kɧoáı ©ảʍ đập vào quá mãnh liệt, Âu Dương Tinh hai tay vô lực ôm lấy bờ vai anh, mỗi lần đầu lưỡi anh tiến vào huyệt động, máu trong người trong nháy mắt liền chảy ngược, khiến cô không kiềm chế được mà thở gấp
Sau khi đã tận tình uống đủ mật huyệt của cô, Ninh Lâm cúi đầu chụp lấy quả đào nhỏ trước ngực, tựa như kẹo mà nhấm nháp, đầu lưỡi linh hoạt cuốn lấy, xoay quanh các điểm mẫn cảm quanh quầng vυ', ngón tay trong nước tìm được chỗ ẩm ướt, không chút do dự đút đầu ngón tay vào trong.
Động tác Ninh Lâm ôn nhu, sợ làm đau cô, anh vẫn không yên tâm liền hỏi: "Thoải mái không?"
"Có... Thoải mái."
"Là như vậy sao?" Ninh Lâm tăng cường lực đạo, tiếp tục cắm vào, tà ác hỏi: "Muốn tôi nhanh một chút nữa không?"
"A..." Vui mừng cùng kɧoáı ©ảʍ thành thật hiện ra trên mặt Âu Dương Tinh.
"Thoải mái liền tận tình kêu ra, tôi yêu nghe." Ninh Lâm gian xảo co ngón tay đang trong người Âu Dương Tinh lại, hoa huyệt yếu ớt chống đỡ, đầu ngón gãi lên hoa vách như muốn lấy mạng .
"A..." Môi Âu Dương Tinh hé mở, không ngừng hừ nhẹ .
Nhìn Âu Dương Tinh hấp dẫn động lòng người, khóe môi Ninh Lâm đắc ý nâng lên vô cùng tuấn mỹ mà tà ác.
"Tôi không được, sướиɠ quá..." Sụp đổ tình triều khiến Âu Dương Tinh ngây người ra khóc nức nở xin khoan dung, nhưng Ninh Lâm vẫn tiếp tục, mỗi khi tiểu huyệt cô co rút lại thời, anh liền cố ý đâm ngón tay vào. Anh lặp đi lặp lại như vậy, mật ngọt dường như có sinh mệnh phối hợp nhất quán xông ra khỏi mật huyệt, như vô số bàn tay luân phiên khinh nhờn đùa cô, liên tục không ngừng nghỉ.
"Tiểu bảo bối Âu Dương của tôi, em biết bộ dạng em hiện tại đẹp thế nào không?" Anh nhẹ hổi bên tai cô, đầu lưỡi liếʍ láp điểm mẫn cảm trong tai, nhìn Âu Dương Tinh bị tìиɧ ɖu͙© đày đọa, bộ dạng đáng thương tội nghiệp, Ninh Lâm ôm cô nửa quỳ trên người mình, anh đặt nhất trụ kình thiên khổng lồ bên âʍ đa͙σ Âu Dương Tinh, tay đặt bên eo cô ép người cô xuống.
"A... A ──" Âu Dương Tinh vong tình hô hoán , tư thế này, cô có thể bao dung Ninh Lâm hoàn toàn, không biết nói là cô bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ đúng chỗ hoặc là gì, một lần cũng không có đau đớn, nhưng vẫn là cảm giác thấy thân thể mình đã chống đỡ đến cực hạn.
"Đau không?" Ninh Lâm nhẹ nhàng va chạm, quan tâm cảm nhận của cô.
Mặt Âu Dương Tinh ửng hồng, tuy rằng đã hoàn toàn không chống đỡ được nữa, có thể loại cảm giác này rất mỹ diệu, cô khó nhịn động động hạ thân, mới nhỏ giọng nói: "Rất thoãi mái... Có thể nữa nhanh một chút không?"
Nghe thấy cô nói như vậy, Ninh Lâm tạm dừng một chút, kiềm chế không được mà cười .
"Tiểu Âu Dương dâʍ đãиɠ của ta!" Như nàng mong muốn Ninh Lâm bắt đầu mạnh mẽ xỏ xuyên, anh rất cứng chắc rất dài, rất ngạnh, mỗi lần anh đều thuận lợi tiến vào hoa hồ chỗ sâu, không 1 tia khe hở.
"Ân a... Anh quá nhanh !" Âu Dương Tinh cảm thụ Ninh Lâm ở trong cơ thể cô sinh lửa, lửa nóng ra vào làm cô hoàn toàn mê say, lại có không biết biểu đạt làm sao.
Ninh Lâm hung hăng cắm cô, nhìn bộ dạng say say mê mê vì tình, nội tâm cảm giác thành tựu, tuy chính mình không phải là nam nhân đầu tiên của cô, nhưng có thể nhìn thấy bộ dạng này của cô, đã có thể coi như là được bù đắp.
"A... Tôi chết mất..." Hiện tại Âu Dương Tinh cảm thấy chính mình như con thuyền nhỏ bị mưa gió dập dềnh, chỉ có thể thừa nhận Ninh Lâm không ngừng đẩy vào, hưởng thụ loại kɧoáı ©ảʍ dục tử dục tiên.
Nam nữ vận động kịch liệt làm bọt nước bị liên luỵ bắn tóe ra bốn phía, còn hai người lý trí đã tan vỡ, đói khát đòi hỏi lẫn nhau mang tới vui vẻ, tiếng thở gấp trong phòng tắm bịt kín chật hẹp truyền lại, cuối cùng Ninh Lâm và Âu Dương Tinh cùng lên cao triều, nhanh chóng ra vào vài chục cái, mới mới để mình ra trong cơ thể cô.
Sau đó, Ninh Lâm ôn nhu rửa sạch cơ thể Âu Dương Tinh, nhưng ở phía dưới vẫn không chịu đi ra, vẫn cứng rắn khổng lồ như cũ làm hoa huyệt Âu Tinh Dương trướng đau, dịch bên trong không thể thoát ra bên ngoài.
Mãi cho đến khi tắm rửa xong, Ninh Lâm cũng chưa từng rời đi, đứng lên, ôm Âu Dương Tinh đi ra phòng tắm, ô đến giường lớn, lợi dụng dịch sau hoan ái trước đó, lại bắt đầu hoan ái.