Chương 25: Sói ác mang lão thỏ bỏ trốn (Cao H, trong căn phòng đi thuê dâʍ ɭσạи, nam nhân tính dục mạnh)
Trans & beta: Gấu TwT
Đương nhiên chúng ta có thể chắc chắn rằng các y tá không phát hiện bên trong phòng chứa đồ thiếu một bộ đồng phục y tá.
"Lão tao hàng, ăn mặc cũng quá dâʍ đãиɠ, bên trong anh mặc đồ chơi này, bên ngoài khoác áo. Ra ngoài thì là một lão thỏ nông thông su khi về nhà lại trở thành lão kỹ nữ dâʍ đãиɠ."
Lâm Bảo bị nói tới đỏ cả mặt, vùi đầu thấp xuống, căn bản không dám đối diện với nam nhân.
Tiếu Chiến vắt chéo chân đánh giá dáng vẻ thẹn thùng của anh, nụ cười trên mặt càng sâu.
Hiện tại bọn họ trở về khách sạn thu dọn hành lý, nếu như lão thỏ không bị ung thư vậy bọn họ cũng không cần ở lại nơi này. Tiếu Chiến chuẩn bị về quân đội nhậm chức, dù sao người lãnh đạo trực tiếp của hắn đã thúc giục hắn tới sắp điên rồi, nếu không phải do thành tích tốt nghiệp của hắn là xuất sắc, có lẽ ông già đó đã sớm đuổi hắn về nhà.
Lâm Bảo đỏ mặt đem hành lý thu dọn sạch sẽ cẩn thận, thấy Tiếu Chiến còn mị mắt nhìn mông của anh, vội vàng xoay người nói, "Cậu phải đi làm. . . vậy. . . tôi tự. . . trở về nhà. . ."
Nếu Tiếu Chiến phải quay lại quân đội, Lâm Bảo cũng không còn lý do đi theo nam nhân nữa, anh chỉ có thể quay lại thôn nhà. . .
Nhưng vừa nghĩ tới phải rời khỏi người nam nhân này, trong lòng liền vừa đau xót lại có chút chua, nước mắt không nhịn được đảo quanh vành mắt.
Tiếu Chiến cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, hắn đốt điếu thuốc, buồn bực giật giật một lát, nói giọng khàn khàn, "Anh có muốn trở về hay không?"
Lâm Bảo đứng ngẩn người ở đó, nghĩ tới con gái, nhớ mọi người trong thôn, rất nhớ mọi người, cuối cùng nghĩ tới lại là Tiếu Chiến.
"Ô ô. . ." Lão thỏ vội vàng che mặt.
Tiếu Chiến bất đắc dĩ thở dài, loại chuyện này cũng có thể xoắn xuýt, thực sự là hắn phục lão tao hàng rồi.
"Đừng nghĩ nữa, theo tôi quay về thành phố H, trước tiên ở lại thành phố chơi mấy tháng, dù sao Lâm Tiểu Thu cũng phải tới trường, chờ cô ấy được nghỉ thì anh hãy quay về."
Lâm Bảo xấu hổ vô cùng, rầm rì từ chối, "Không được. . . Tôi. . . tôi vẫn nên quay về thôn đi. . . . Gà trong nhà cũng cần được chăm sóc. . ."
"Gà nhà anh cha tôi chăm." Tiếu Chiến trực tiếp đánh gãy lời anh nói.
"Ư. . . Mấy mẫu đất kia, , , cũng cần người tưới nước. . ."
"Cha tôi quản lý."
Ở tha hương cách xa thành phố Tiếu trưởng thôn vô tội hắt xì vài cái, nghĩ thầm, tiểu tử thối kia đang nghĩ tới anh, dám khẳng định luôn là con mẹ nó không phải chuyện gì tốt đẹp!
"Ô. . . Tôi. . ." Lâm Bảo vẫn còn đang suy nghĩ linh tinh.
"Anh____ Lão tử quản."
Khuôn mặt Lâm Bảo bỗng dưng đỏ ửng, cũng không nói được từ nào nữa. Con ngươi Tiếu Chiến âm trầm quan sát anh, nhìn tới khi cả người lão thỏ phát nhiệt, lại vừa thẹn thùng vừa xoắn xuýt, ngược lại sau khi suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng lên tiếng.
"A. . . tôi dọn đồ. . . tiếp tục dọn đồ. . ."
"Dọn cái gì mà dọn!" Tiếu Chiến nhanh chân tiến lên, mò vào trong quần áo của anh xoa nắn đầṳ ѵú, khiến lão thỏ thở dốc liên tục, mới đỏ mặt ngoan ngoãn nằm sấp trong ngực nam nhân. Trước tiên hai người cần phải rời khỏi nơi đây đã, Tiếu Chiến đánh giá gian phòng, tuy rằng chỉ ở đây có năm ngày nhưng ít nhiều gì cũng có chút cảm tình, hơn nữa ở ngay đây tình cảm của hắn và lão thỏ đã đi lên rất nhiều bước vào một con đường mới.
"Trước khi đi, tới hôn môi lão tử."
Tiếu Chiến trêu tức lại gần anh, Lâm Bảo thẹn thùng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng sượt qua môi mỏng của nam nhân.
Vừa muốn tách ra, lại bị nam nhân lấy tay ấn sau gáy hôn lưỡi một trận, chờ tới khi đầu lưỡi cũng tê rần thì nụ hôn mới kết thúc, anh lảo đảo bước chân được nam nhân ôm eo đi ra ngoài. Hai người rời khỏi thành phố A, xuất phát tới thành phố H gần đó, Tiếu Chiến mua hai vé tàu siêu tốc, chỉ cần nửa giờ đồng hồ là có thể tới nơi, thực ra hai thành phố rất gần nhau trước đó hắn muốn mua vé tàu đường dài, nhưng lo lắng tới thân thể của lão thỏ, vẫn đổi hướng chạy đi mua vé tàu siêu tốc.
Khi nam nhân trả tiền thì trong lòng Lâm Bảo rất khó chịu, nhưng anh cũng không lên tiếng, dù sao hiện tại trong người anh cũng không có đồng nào, vì vậy không thể nói cái gì.
Đợi tới khi đặt chân đến thành phố H, Lâm Bảo nhìn đội thi công đang làm việc rầm rầm, nhìn những viên gạch lớn, âm thầm hạ quyết tâm. Tiếu Chiến không chú ý, ôm lão thỏ ra ngoài đứng gọi điện thoại cho lãnh đạo của hắn.
Đương nhiên không thể tránh việc bị mắng chửi một trận, nhưng nam nhân da mặt dày, cười vui vẻ cho qua, đáp ứng lãnh đạo nhà hắn ba ngày sau sẽ quay lại.
Chờ sau khi tắt máy, Tiếu Chiến xoa xoa cái mông lão thỏ, xấu xa nói: "Ngày mai muốn đi đâu chơi?"
Lâm Bảo nghĩ tới nếu ra ngoài chơi thì sẽ tốn tiền, liền lắc đầu một cái.
"Sách, vậy tôi dẫn anh đi nơi nổi danh nhất thành phố H khu sinh thái Lavender, để lão quê mùa nhà anh mở mang tầm mắt."
Lâm Bảo vội từ chối, "Không được. . . Tôi. . . Tôi sẽ không đi. . ."
"Không được!"
"Ơ. . ." Tiểu tử này sao lại bá đạo như vậy. . .
Lúc trước Tiếu Chiến đã thuê trước phòng ở đây, căn nhà này không lớn, chỉ hơn năm mươi m2, Tiếu Chiến vốn ở thành phố H một mình, hiện tại lại thành nơi của lão thỏ cùng sói ác dâʍ ɭσạи.
Lâm Bảo ngơ ngác đi theo hắn một đường, chờ đi vào phòng thuê, phát hiện gian nhà này rất sạch sẽ, còn có nhà bếp nhỏ vô cùng tiện nghi, Lâm Bảo đi quanh gian nhà quan sát, nhưng lại bị Tiếu Chiến ôm lấy, trực tiếp đem anh vào phòng ngủ, ném lên chiếc giường lớn mềm mại.
Hai thân thể ở trên giường lăn qua lộn lại, quần áo bị ném qua một bên. Đệm giường co giãn mười phần bắt đầu lắc lư kịch liệt lay động, lắc lư tận gần một giờ đồng hồ, lại mạnh mẽ rung thêm vài lần, mới đột nhiên khôi phục lại sự yên lặng vốn có. Lâm Bảo bị bắn đầy một bụng tϊиɧ ɖϊ©h͙, run rẩy nằm trên giường khóc.
"Ô ô. . ." Tiểu tử này càng ngày càng tệ. . . Càng ngày càng hung mãnh hơn. . . Hoàn toàn không có một chút thương xót anh. . .
Tiếu Chiến làʍ t̠ìиɦ tới mồ hôi nhễ nhại, hắn xuống giường uống cốc nước lạnh, sau đó mang thân thể trần trụi quay lại, đại dươиɠ ѵậŧ bên dưới vừa to vừa dài, trên thân còn dính chút dâʍ ŧᏂủy̠, nhìn qua rất đáng sợ.
Lâm Bảo uể oải ngồi dậy, cởi ra đồng phục y tá bị xé nát còn sót lại trên người, lộ ra tiểu vυ' dụ hoặc. Đầu ngực đỏ tươi sưng lớn hiện ra dấu răng, theo động tác trên tay mà nó còn lắc loạn.
Tiếu Chiến nhìn thấy hô hấp trở nên ồ ồ, hai mắt đỏ tươi, đại dươиɠ ѵậŧ một lần nữa đem lão thỏ đẩy ngã. Xuyên qua cửa sổ nhìn vào thấy một thân ảnh to lớn nằm trên người một lão nam nhân da thịt trắng nõn, điên cuồng luật động eo hông. Lâm Bảo bị đâm tới rung động liên tục, nhiều lần suýt chút nữa bị đυ.ng vào đầu giường lại bị Tiếu Chiến thô bạo kéo lại, tàn nhẫn mà thao làm tiểu huyệt. Hai tiểu vυ' đang nhảy lên kịch liệt, tiểu dươиɠ ѵậŧ cũng vậy, cả người như đang trên xe đi ngang qua núi, khuôn mặt đỏ bừng vặn vẹo, anh phóng túng rêи ɾỉ.
Tiếu Chiến thao mấy trăm cái, càng làm lão tao thỏ dâʍ đãиɠ hơn, hắn đem hai cẳng chân của anh đặt trên vai, bất chấp tất cả mà mạnh mẽ đâm vào. Một lúc sau, miệng trực tràng của lão tao hàng như bị lỏng ra, hoàn toàn tùy ý để đại dươиɠ ѵậŧ cắm vào, tùy ý va chạm thịt non bên trong.
Lâm Bảo cũng đã khóc đến chết đi sống lại, cái mông to bị đυ.ng tới mất đi cảm giác, tao huyệt cũng không còn tri giác, tất cả trong bụng đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam nhân, tiếng vang ùng ục ùng ục vang lên theo chuyển động của hai người.
Lâm Bảo ngất lên ngất xuống, sau một lát mới được nam nhân rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng vào trong.
Lâm Bảo bị bắn vào bên trong đến cao trào khiến thân thể co giật liên tục, phun sữa cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra ngoài, ở trong ngực nam nhân mất đi ý thức.
Tiếu Chiến chưa hết dục hỏa vẫn ôm lấy anh, xoay người anh lại, để lão thỏ mềm nhũn nằm trong ngực hắn, nhìn mặt anh đỏ bừng giàn dụa nước mắt, nhìn mí mắt run rẩy của anh, hắn không nhịn được cúi xuống hôn anh.
Chờ Lâm Bảo tỉnh lại, bên trong tao huyệt vẫn còn cắm đại dươиɠ ѵậŧ, các nếp uốn đều bị kéo căng ra, hơi động một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong bụng liền chảy ra.
"Ô ô ô ô. . ." Lâm Bảo nằm trong ngực nam nhân khóc liên tục, phát tiết bi thương vô tận của chính mình.
Tiếu Chiến thấy anh khóc tới phong tao, đè lại đầu anh, cưỡng hôn đôi môi mềm mại kia, ngặn chặn lời nói giận dữ và xấu hổ của anh, hôn hôn, lại thú tính quá độ mà mãnh liệt làʍ t̠ìиɦ một lần nữa.
Chờ Lâm Bảo thật sự khôi phục lại ý thức, đã là sáu giờ tối, vậy mà tiểu tử này dằn vặt anh trên giường tận chín tiếng!
Lâm Bảo vừa tỉnh liền bắt đầu khóc, nhưng anh không dám khóc lớn, chỉ có thể lấy tay che ngực nhỏ giọng nức nở.
Tiếu Chiến tinh thần thoải mái dựa vào bên giường hút thuốc, chờ hút xong một điếu nhìn sang lão tao hàng vẫn còn nức nở, vội vàng ôm lấy anh thấp giọng an ủi.
Lâm Bảo chui vào trong ngực của hắn, vừa khóc vừa mắng hắn. Tiếu Chiến nghe hương âm đáng yêu của anh, trêu tức lên tiếng, "Được rồi, ăn cơm tối, làm thêm một lần nữa, sau đó ngủ một giấc thật ngon, ngày mai mới có sức đi chơi, ngày tháng thoải mái như vậy không nên bỏ lỡ được không?"
Lão thỏ nói không lại hắn, kiềm nén nửa ngày lại mắng hắn một câu, "Ư. . . Tôi. . . Tôi chán ghét cậu. . ."
Tiếu Chiến ai u một tiếng, nói, "Đừng mà, lão tử lại yêu thích anh có được không. . ."
Lâm Bảo vừa xấu hổ vừa tức giận không để ý tới hắn. Ý cười của tên kia âm trầm, hắn ôm vòng eo anh triền miên lại ôn nhu hôn hôn chóp mũi, hai bên má, mí mắt anh.
Lâm Bảo bị hôn đến thân thể cùng trong lòng mềm nhũn, cái mông lại bị sờ một lúc, bàn tay lớn xoa xoa hai núʍ ѵú, một hồi như vậy liền tha thứ cho nam nhân.
Hai người ở trên giường ngọt ngào thân mật một hồi, Tiếu Chiến muốn nấu cơm cho anh, để lão thỏ ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi. Chờ sau khi hắn làm ba món mặn một món canh, lại ôm anh đi dùng bữa.
Lâm Bảo vô cùng cảm động, mềm mại ngoan ngoãn để nam nhân ôm, anh không hề nhớ tới tình trạng của bản thân vừa rồi bị thao tới chết đi sống lại vô cùng bi thảm.
Đương nhiên, chờ ăn uống no đủ xong, khi nhìn thấy Tiếu Chiến cởϊ qυầи, lại lộ ra dươиɠ ѵậŧ phừng phừng ý chí chiến đấu kia, anh mới ý thức được bản thân có bao nhiêu ngây thơ. . .