Mũi chân nàng cách mặt đất, trọng lực toàn thân đều dồn lên đoạn kết, đoạn kết hằn sâu lên miệng huyệt, dây thừng thô ráp cọ xát lên miệng huyệt mang đến nhiều kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô cùng.
Tiêu Vu Uyên xoay người mở một ngăn tủ bằng gỗ lim ra, tìm một cái châm nhũ bằng đá quý tinh xảo, châm nhũ dài chừng 2cm, trước sau đều gắn đá quý đỏ rực có thể gỡ xuống.
(Châm nhũ có thể tưởng tượng là một đoạn châm dài xuyên qua đầu ngực ấy, tìm ảnh ghê chết đi được.)
“Không muốn… Không muốn đâu… Chủ nhân…” Đồng tử Tì Tố Tố thu nhỏ lại, nàng sợ hãi nhìn châm nhũ trong tay nam nhân mà không ngừng giãy giụa.
“Bảo bối, ngoan… Đừng lộn xộn, không đau đâu…” Tiêu Vu Uyên an ủi nàng, ngón tay xoa nắn ngực nàng cho đến khi đầu ngực bị sưng đỏ, hắn nhằm vào đầu ngực, ánh sáng nhàn nhạt phát ra từ tay hắn, ngân châm đâm thủng đầu ngực.
Đầu ngực hồng nhạt bị đá quý màu đỏ kẹp vào, hình ảnh trông vô cùng quyến rũ, Tiêu Vu Uyên liếʍ đầu ngực nàng, “Bảo bối, đau không?”
Trì Tố Tố lắc đầu: “Ưm… Chủ nhân… Không đau…” Huyệt bị đè ép bởi đoạn kết mà quả mận không ngừng chen vào chỗ sâu trong thân thể nàng, khiến nàng căng trướng khó chịu, “Chủ nhân… Tiểu huyệt… Khó chịu… Trướng quá…”
“Ngoan… Một lát nữa sẽ hết khó chịu.” Tiêu Vu Uyên thưởng thức một đường từ cổ đến bụng nàng, hắn lấy một cái roi đen tinh tế dài từ trên giá xuống.
“Tiện nô, dám phun sữa lên người chủ nhân, 30 roi này phải đếm cho đủ.” Hắn vung roi lên đánh lên mông Trì Tố Tố, lưu lại một vệt đỏ trên da thịt non mềm.
“A… Đau…” Trì Tố Tố ngẩng đầu lên, mông bị thắt chặt, quả mận bị đẩy vào sâu hơn.
Ba roi tiếp theo hung hăng rơi xuống, roi đánh lên bụng nàng để lại vệt đỏ, nóng rát đau đớn.
“A a… Chủ nhân… Chủ nhân… Nhẹ chút… Đau…” Trì Tố Tố khóc sướt mướt xin tha, nàng không ngừng giãy giụa, đầu ngực không mang châm nhũ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ chảy sữa ra… Từng giọt từng giọt rơi trên thảm.
Ngón tay Tiêu Vu Uyên kẹp lấy đầu ngực ngăn sữa chảy ra, hắn lấy một cái kẹp, kẹp vào đầu ngực rồi hỏi: “Đánh mấy roi rồi?”
“Ư ư… 5… 5 roi… Ư ư… Đau quá… Đau quá… Lần sau… Lần sau… Lại đánh tiếp… Được không… Phu quân… Ưm… Ưm…” Nàng liên tục giãy giụa, dây thừng thắt chặt lấy da thịt.
Tiêu Vu Uyên tức giận mà bật cười, hắn lấy một cái bịt miệng từ ngăn tủ gỗ lim ra rồi đeo lên cho nàng, “Kêu ta là gì ở chỗ này, không nhớ rõ quy tắc à? Lần sau đánh? Ai cho nàng lá gan đó, đã nương tay cho nàng rồi còn dám đặt điều kiện với chủ nhân? Thêm 20 roi nữa, đánh chết tiện nô nàng.”
Từng roi đánh lên da thịt nõn nà, để lại nhiều vệt đỏ.
Trì Tố Tố không biết nàng bị đánh đến bao lâu, miệng bị cái bịt miệng chặn lại không nói nên lời. Đoạn kết hằn sâu vào miệng huyệt, thân dưới đã tê đến không còn cảm giác, cả người rơi vào hôn mê.
Một roi cuối cùng đánh lên bầu ngực khiến nàng đau đến tỉnh lại, hai mắt mở to, “Ưm… Ưm…”
Tiêu Vu Uyên vứt roi, cởi trói cho nàng, bế nàng lên bàn, mặt Trì Tố Tố đỏ lên, nàng hơi thở dốc, nước miếng theo khóe miệng chảy ra, trên người đầy vết roi, dấu vết buộc chặt của dây thừng…
Đoạn kết hằn sâu vào tiểu huyệt, Tiêu Vu Uyên cẩn thận rút đoạn kết ướt nhẹp ra, quả mận bị vùi vào sâu nơi tận cùng, sau khi đoạn kết bị lấy đi, miệng huyệt căng ra hệt như một cái lỗ nhỏ…
Hắn hôn lên trán nàng, “Bảo bối… Vất vả rồi…” Ánh sáng nhạt phát ra từ bàn tay hắn, ánh sáng đó bao trùm cơ thể nàng, một dòng nước ấm chảy qua, vệt đỏ trên cơ thể nàng biến mất.