Thê Tử Không Ngừng Bị Dạy Dỗ

Chương 37

Phu quân… Ta không sao đâu…” Trì Tố Tố vỗ bả vai nam nhân.

“Ừm, vậy chúng ta tiếp tục.” Tiêu Vu Uyên kéo tay Trì Tố Tố, trói tay nàng lại, dây thừng vòng qua móc treo. Mông nàng nửa treo trên bàn, chân mở ra bị trói ở góc bàn, cả người mở rộng đối mặt với Tiêu Vu Uyên…

Tiêu Vu Uyên ngồi cái ghế bên cạnh bàn ra lệnh nói: “Chủ nhân muốn ăn trái cây, tiểu dâʍ đãиɠ đẩy trái cây từ trong huyệt ra đi.”

“Vâng… Chủ nhân…” Trì Tố Tố cố gắng thả lỏng thân thể, dùng sức đè ép, nhưng quả mận đã sớm bị vùi sâu vào bên trong, khó mà ra ngoài được…

Nàng bất lực nhìn Tiêu Vu Uyên xin giúp đỡ, “Chủ nhân… Nô… Không đẩy ra được… Chủ nhân… Giúp giúp… Nô…”

“Dâʍ đãиɠ vô dụng…” Chiếc đũa cắm vào tiểu huyệt quấy đầu, nàng có thể cảm nhận được chiếc đũa xẹt qua vách thịt bên trong, không ngừng cắm vào quả mận, làm quả mận càng chui sâu vào trong, âm đế bị ngón tay của nam nhân kéo một cách thô bạo.

“A… Chủ nhân… Chủ nhân… Đừng… Đừng… A….” Một dòng nước phun ra chiếc chén trên bàn, quả mận theo đó rơi vào chén.

“Còn ở cúc huyệt vẫn chưa ra.” Chiếc đũa tiếp tục cắm vào hậu huyệt, không ngừng quấy. Trì Tố Tố cau mày, đôi mắt mơ màng, “A… A…” Mận từ hậu huyệt từng quả từng quả rơi ra ngoài.

Tiêu Vu Uyên đếm đếm, toàn bộ mận đã bị lấy ra. Tiểu huyệt bị bịt kín lâu nay hơi mở ra, mật dịch nhỏ giọt chảy vào chén…

“Chủ nhân… Ngực nô… Khó chịu…”

Tiêu Vu Uyên cởi trói cho nàng, để nàng quỳ trên thảm, hắn gỡ cái kẹp bằng gỗ trên ngực nàng xuống, không có cái kẹp, sữa lập tức chảy ra ngoài.

Tiêu Vu Uyên chôn đầu trước ngực nàng mυ'ŧ từng ngụm, đến khi mυ'ŧ đến giọt cuối cùng thì ngực nàng cũng không còn căng trướng nữa.

“Chủ nhân… Bên này cũng muốn…” Trì Tố Tố chủ động dâng lên một bên ngực khác lên.

Tiêu Vu Uyên gỡ nhũ hoàn xuống, nắm đầu ngực, lấy một cái chén hứng sữa, sữa từng chút từng chút chảy vào chén.

“Ưm… Ưm… Chủ nhân… Nhẹ chút…” Trì Tố Tố bưng chén, ngực bị hắn xoa nắn không ngừng.

Tiêu Vu Uyên vắt sạch đến giọt sữa cuối cùng, hắn liếʍ đầu ngực nàng, “Bảo bối uống sữa hay tϊиɧ ɖϊ©h͙ chủ nhân, chọn một cái đi?”

“Nô uống tϊиɧ ɖϊ©h͙ chủ nhân… Cảm ơn chủ nhân ban thưởng…” Trì Tố Tố bò lại gần cái bàn, ngậm lấy côn ŧᏂịŧ Tiêu Vu Uyên không ngừng liếʍ mυ'ŧ…

Tiêu Vu Uyên ngồi dựa vào ghế, hắn bưng chén uống một ngụm sữa lại ăn một quả mận, “Dùng lưỡi liếʍ túi ngọc phía dưới, tay tự xoa bóp ngực.”