Trì Tố Tố bị nam nhân chơi tỉnh, nàng mơ màng mở mắt ra thấy miệng bị nhét một miếng vải đỏ, tay bị trói trên đỉnh đầu, không thể cử động được.
Tiểu huyệt bị ra vào không ngừng khiến nàng nhớ lại việc mình đã bị thổ phỉ vũ nhục. Khóe mắt nàng ngậm nước mắt, oán hận nhìn Tiêu Vu Uyên, miệng rêи ɾỉ: “Ư ư…”
“D.âm phụ, làm chết nàng…” Tiêu Vu Uyên thấy ánh mắt oán hận của nàng thì mắng, một tay hắn bóp cổ nàng.
Phổi thiếu oxy khiến tiểu huyệt không ngừng co thắt lại, Trì Tố Tố yếu ớt giãy giụa, nàng hệt như một con cá thiếu nước.
Lúc nữ nhân sắp ngất xỉu thì Tiêu Vu Uyên mới buông tay, để nữ hài thở dốc rồi hắn lại bóp cổ nàng tiếp, lặp đi lặp lại việc tra tấn nữ hài.
Trì Tố Tố cau mày, cổ họng phát ra tiếng: “A… Ca… A…” Cổ bị tra tấn để lại vết tay, mật dịch không ngừng tràn ra làm ướt hết chăn…
“Đồ đê tiện, lão tử chơi chết nàng, chơi lỏng nàng.” Bàn tay không ngừng nhào nặn bầu ngực đầy đặn của nàng khiến Trì Tố Tố đau đến mức ỏ to mắt ra, miệng không ngừng xin tha: “Ư ư… Ưm không…”
“Hộc hộc… Thật cmn chặt… Hôm qua chơi lâu như vậy vẫn chặt, chơi hỏng cái huyệt d.âm đ.ãng này!”
“Ư ư… Ưm…” Bị cưỡng chế thô bạo khiến Trì Tố Tố không chịu nổi, từng luồng nhiệt tưới lên qυყ đầυ của Tiêu Vu Uyên khiến nam nhân tước vũ khí đầu hàng.
Tiêu Vu Uyên rút côn ŧᏂịŧ ra, tùy ý lau sạch côn ŧᏂịŧ rồi mặc quần vào.
“Dậy nhanh lên, hôm nay có yến tiệc, nàng phải kính rượu cho các huynh đệ, hiểu chưa?” Tiêu Vu Uyên cởi dây thừng rồi vỗ vỗ vào mặt nàng.
“Vâng…” Trì Tố Tố sợ hãi gật đầu, nàng sợ hãi nhìn Tiêu Vu Uyên chằm chằm, sau đó kéo chăn bị vứt sang một bên che đậy thân thể đầy dấu vết.
Tiêu Vu Uyên thấy hành động của nàng thì khẽ cười một tiếng, vừa rồi còn hận không thể g.i.ế.t hắn, bây giờ lại sợ, nữ nhân ấy mà, phải dạy dỗ mấy lần mới nghe lời.
——–
“Ha ha ha…” Trì Tố Tố nghe tiếng cười trong đại sảnh thì chán ghét nhíu mày muốn phủi tay rời đi nhưng sợ bị nam nhân trừng phạt, nàng chỉ có thể cứng người ngồi bên cạnh ghế chủ vị.
“Bảo bối… Đi kính rượu mọi người đi…” Tiêu Vu Uyên ôm bả vai nàng, để ly rượu tới khóe môi nàng.
Trì Tố Tố nhận lấy ly rượu, hơi nhấp một ngụm rồi bỏ xuống, cẩn thận ngồi một bên không nói gì.
Tiêu Vu Uyên nhìn dáng vẻ cẩn thận của nàng thì cười lạnh một tiếng, làm khó nàng: “Cha nàng không dạy nàng phải kính rượu người ta như nào sao? Hay nàng khinh thường ta, không uống rượu mời lại thích uống rượu phạt?”
Giọng nói bên tai khiến Trì Tố Tố sợ tới mức làm nghiêng ly rượu, “Ta… Ta… Đi kính rượu…”
Trì Tố Tố nghiêng ngả lảo đảo rời khỏi ghế chủ vị, ánh mắt xem kịch vui của mọi người khiến mặt nàng đỏ bừng, muốn ném ly rượu trên tay vào mặt bọn họ, nhưng nam nhân phía sau khiến nàng vô cùng sợ hãi.
Kính xong người cuối cùng, Trì Tố Tố ngã lên bàn, thổ phỉ chính là thổ phỉ, vừa nãy mới còn ôm nữ nhân trong ngực, bây giờ hơn phân nửa y phục đã không còn, bị đè trên bàn không ngừng ra vào.
D.âm ngôn đãng ngữ khiến Trì Tố Tố phiền lòng, mật dịch dưới thân lại chảy ra. “A…” Nàng sợ hãi kêu lên, bị nam nhân đè ở trên bàn, “Đừng… Tới đây…”
“D.âm đãng…” Đôi mắt nam nhân mơ màng, hẳn là uống say. Hắn thô bạo kéo y phục nàng xuống để lộ nửa bầu ngực. Y phục bị xé rách, côn ŧᏂịŧ hung hăng xỏ xuyên tiểu huyệt…
“A… A… Nhẹ chút…” Trì Tố Tố cắn môi, cố chịu đựng cơn đau đớn dưới thân, cố gắng thả lỏng thân thể…
“Hộc hộc… Lẳиɠ ɭơ… D.â.m như vậy… Phát d.â.m trước mặt mọi người.” Tiêu Vu Uyên ấn bả vai nàng, côn ŧᏂịŧ dưới thân hung hăng ra vào, tiểu huyệt ra sức mυ'ŧ chặt lấy côn ŧᏂịŧ, làm trước mặt mọi người khiến nam nhân bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cực điểm.
“Thả lỏng chút, đừng kẹp chặt quá. Muốn kẹp gẫy lão tử để nàng phải làm quả phụ cả đời sao?” Bàn tay hắn nhào nặn ngực nàng thành đủ kiểu.
“A…A…A…” Trì Tố Tố bị đâm nói không nên lời, khóe mắt liếc nhìn những người khác trong đại sảnh, họ cũng đang làm chính sự của mình, không ai chú ý tới nàng… Điều này làm cho nàng thả lỏng vài phần.
Chân nàng kẹp chặt eo Tiêu Vu Uyên, d.âm đ.ãng rêи ɾỉ: “Nhẹ chút… Nhẹ chút…” Túi trứng va chạm với tiểu huyệt, mật dịch bắn đầy chén rượu bên cạnh.
“Hộc hộc… D.âm đãng… Cho nàng… Cho nàng…” Tiêu Vu Uyên híp mắt nhìn thân thể mê người của nữ nhân dưới thân, tinh quan mở, trong nháy mắt tϊиɧ ɖϊ©h͙ rót đầy tiểu huyệt. Căng đến mực khiến nữ hài ngẩng đầu, để lộ cần cổ mảnh mai, nàng gục xuống một bên, ngất đi.
“Hộc hộc… ” Tiêu Vu Uyên ôm Trì Tố Tố không ngừng thở dốc, làm ở trước mặt mọi người vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.