Túi ngọc va chạm với tiểu huyệt phát ra âm thanh khiến người ta xấu hổ. Trì Tố Tố ôm lấy cổ Tiêu Vu Uyên, “Phu quân… Phu quân… Thoải mái… Quá…”
“Ngoan…” Tiêu Vu Uyên bế nàng đến cửa sổ, hắn để nàng dựa lên bệ cửa rồi điên cuồng làm, “D.â.m phụ, làm c.h.ế.t nàng, làm c.h.ế.t nàng… Hộc hộc…”
“A… A… A… Nhẹ chút… Nhẹ chút… Phu quân… Mυ'ŧ mυ'ŧ ngực… Ngực… Ngứa…” Trì Tố Tố ôm đầu hắn, ấn đầu hắn xuống trước ngực nàng.
Tiêu Vu Uyên nhìn khoảng da thịt trắng nõn trước mắt, hắn ngậm lấy đầu nhũ nàng không ngừng mυ'ŧ cắn, bàn tay hung hăng nhéo mông nàng, mật dịch không ngừng chảy ra làm ướt cả mặt đất.
“A… A… Ưm… A… Không được… Lên… Muốn… Lên…” Trì Tố Tố ngẩng đầu, tay nhỏ túm tóc Tiêu Vu Uyên.
Tiêu Vu Uyên nhíu mày nhả ngực nàng ra, hắn bóp eo nàng ra sức làm, cảm nhận được qυყ đầυ bị mật dịch tưới lên, hắn không nhịn được bắn ra.
Trì Tố Tố bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ lấp đầy, trước mắt chợt lóe lên rồi ngất đi.
Tiêu Vu Uyên bắn giọt cuối cùng vào cơ thể nàng rồi rút côn ŧᏂịŧ ra. Tiểu huyệt bị căng rộng hệt như nắm tay trẻ con, không có côn ŧᏂịŧ chặn lại, tϊиɧ ɖϊ©h͙ từng chút chảy ra.
Nam nhân xoay người lấy tách trà nhỏ trên bàn, nhét vào tiểu huyệt nàng, hắn lau sạch người cho nàng rồi bế nàng lên, khẽ hôn lên khóe môi xinh đẹp, “Bảo bối, ngủ ngon.”
———
Trì Tố Tố buồn tiểu mà tỉnh, nàng hơi mở mắt ra nhìn nam nhân ngủ bên cạnh, bàn tay hắn cường thế chụp lấy ngực nàng.
Trì Tố Tố nhẹ nhàng cầm tay Tiêu Vu Uyên rồi vén chăn lên muốn bò qua người nam nhân để ra ngoài, lại bị nam nhân bắt được, “Nàng muốn đi đâu?”
“Ta… Ta muốn đi nhà xí… Chàng buông ra…” Trì Tố Tố đánh lên tay Tiêu Vu Uyên, tiểu huyệt có cái gì đó khiến nàng cảm thấy khó chịu.
“Ưm… Bên ngoài có người, nàng muốn rangoài với dáng vẻ này à?” Tiêu Vu Uyên cười như không cười nhìn thoáng qua thân thể trần trụi của nàng… Hắn đặt nữ nhân lên giường, lấy một cái thùng gỗ đặt sau bình phong đưa đến trước giường.
“Lại đây… Tiểu xong rồi ngủ tiếp, bây giờ trời còn chưa sáng.”
Trì Tố Tố trừng mắt nhìn hắn, không thèm động đậy. Tuy cái gì bọn h cũng làm cả rồi nhưng đi tiểu trước mặt hắn nàng vẫn không chấp nhận được, nàng muốn để lại trong lòng hắn những ấn tượng tốt đẹp về nàng.
Nhưng Tiêu Vu Uyên lại phá tan mộng đẹp của nàng, “Do dự cái gì, có gì của nàng mà ta chưa nhìn thấy đâu, đi tiểu thôi mà.”
Hắn bế nàng lên, cường thế mở chân nàng ra, lấy cái tách đang nhét ở huyệt của nàng đi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ theo đó chảy vào thùng gỗ, Trì Tố Tố đỏ mặt hơi giãy giụa, “Phu quân… Chàng đặt ta xuống đi…”
“Ngoan… Xi xi… Có gì phải ngượng ngùng… Mau tiểu xong rồi ngủ… Xi xi…” Tiêu Vu Uyên dỗ nàng đi tiểu hệt như dỗ trẻ con.
Trì Tố Tố cắn môi, hắn đã từng tiểu trong miệng nàng, nàng tiểu cho hắn xem thì cũng có sao.
Nàng cố gắng thả lỏng thân thể nhưng nướ© ŧıểυ lại không ra được, “Phu quân… Ta… không tiểu được…”
“Không được… Nhịn thì không tốt cho cơ thể.” Nam nhân cắm ngón trỏ vào tiểu huyệt nàng, ngón tay hung hăng nghiền ép niệu đạo, “Xi xi… Hừ… Mau tiểu đi, ngoan… Xi xi…”
Trì Tố Tố cắn răng, rõ ràng hắn muốn đùa bỡn thân thể nàng, còn nói dễ nghe như vậy. Ngón tay cắm trong tiểu huyệt từ một ngón biến thành ba ngón, niệu đạo bị ngón tay ngược đãi, nữ hài không ngừng lắc đầu, “Không muốn… Không muốn…”
Nhưng nướ© ŧıểυ đã phun ra rơi xuống thùng gỗ, tiểu huyệt cũng tiết ra một dòng nước trong, Trì Tố Tố cúi đầu không nói gì…
“Cái này không phải tiểu ra quần…” Tiêu Vu Uyên nghịch nghịch âm đế nàng.
Nữ nhân bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ sợ hãi đến mức “A…” lên một tiếng. Khóe mắt nàng có nước mắt, trong không khí có mùi hương nướ© ŧıểυ nhàn nhạt, nàng tức giận đánh bả vai nam nhân, “Chàng mau xử lý nó đi.”
Tiêu Vu Uyên bế nữ nhân lên, hắn vẫy vẫy tay tạo ra một luồng sáng bạc để mùi trong không khí biến mất, “Ừm… Bảo bối… mau ngủ thôi.”
Hắn ném nàng lên giường, cường thế gác đùi lên người nàng, Trì Tố Tố nghiêng người dựa vào lòng Tiêu Vu Uyên tìm vị trí thoải mái, từ từ nhắm mắt lại.