“Ưm ~~~” Trì Tố Tố nhíu mày, nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay Tiêu Vu Uyên đang ôm nàng.
Ngồi trên mép giường, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ theo mép đùi chảy xuống giường, nàng lấy y phục bị vứt một bên lên lau, lau nhiều lần cũng không sạch, thứ đó vẫn không ngừng chảy ra ngoài, bụng nàng phình phình, không biết đêm qua đã bị rót bao nhiêu tϊиɧ ɖϊ©h͙…
“A… Tiểu mỹ nhân muốn đi đâu?” Tiêu Vu Uyên kéo tóc nàng, một tay đánh lên cặp mông đầy đặn đang vểnh lên.
Tiếng da thịt va chạm vang lên, Trì Tố Tố cắn môi nhịn cơ đau đớn xuống, nói: “Phu quân… Đừng nghịch nữa.” Nàng mặc quần áo vào, đưa lưng về phía Tiêu Vu Uyên giận dỗi.
Tiêu Vu Uyên đứng dậy ôm eo nàng: “Làm sao vậy, bảo bối? Ngày hôm qua ta làm nàng không thoải mái hửm?”
Trì Tố Tố lắc đầu, “Không có… Phu quân, hôm qua… Ta… Khi nào chúng ta về?” Đêm qua hai người có hơi say, làm ngay trước mặt mọi người.
Lúc sau về lại làm tiếp lúc nàng nửa tỉnh nửa mê, sợ Tiêu Vu Uyên chơi quá mức, nàng muốn về.
“Ở thêm hai ngày nữa, bảo bối, phu quân còn muốn chơi với nàng nữa.” Một bàn tay không thành thật lại bò lên ngực nàng, xoa nắn nơi đầy đặn.
“Ưm… Không muốn lại ở chỗ kia… Ta không… Muốn…” Trì Tố Tố dựa vào người Tiêu Vu Uyên, mật dịch lại chảy ra.
“Không có ai… Chỉ có hai ta…” Đối với ảo cảnh này, Tiêu Vu Uyên vô cùng vừa lòng, phương thức làʍ t̠ìиɦ mới lạ có lợi cho việc dạy dỗ Trì Tố Tố thành dáng vẻ hắn thích. Nhưng tiểu kiều thê muốn đi về thì hắn cũng không có biện pháp khác, để không chọc giận nàng hắn chỉ có thể lùi một bước tiến một bước, sau này còn rất nhiều thời gian dể dạy dỗ nàng.
——-
“Phu quân… Ngã xuống mất…” Trì Tố Tố ôm eo nam nhân, hai người mặt đối mặt cưỡi trên lưng ngựa.
“Bảo bối, ngoan… Ôm chặt phu quân thì sẽ không ngã xuống.” Một tay Tiêu Vu Uyên nắm dây cương, tay còn lại ôm eo nàng, côn ŧᏂịŧ cắm thật sâu vào tiểu huyệt, hắn giật dây cương để ngựa dưới thân chạy về phía trước.
“A…” Trì Tố Tố ôm chặt lấy nam nhân, đùi quấn lấy eo hắn, côn ŧᏂịŧ theo từng bước chạy của ngựa mà không ngừng ra vào, hung hăng chơi tiểu huyệt.
“Bảo bối, sướиɠ không? Dâʍ ɖị©ɧ chảy ra làm ướt hết yên ngựa rồi.” Tiêu Vu Uyên ôm eo nữ hài, đầu lưỡi liếʍ tai nàng, ở lỗ tai xinh xinh mô phỏng tiểu huyệt bị côn ŧᏂịŧ không ngừng thọc vào rút ra…
“Ưm… Đừng… Không muốn… Không… Thoải mái… Phu quân…” Trì Tố Tố giãy giụa né tránh đầu lưỡi hắn, nàng ôm chặt lấy nam nhân.
Tiêu Vu Uyên nghe giọng nói đứt quãng của nàng thì bật cười. Con ngựa theo sự chỉ đạo của hắn chạy càng nhanh, xóc nảy kịch liệt khiến thịt mềm hút càng chặt, nam nhân nhíu mày nhịn xuống ý niệm muốn bắn.
Hắn ôm eo nàng, dùng khinh công bay xuống khỏi lưng ngựa, đặt nàng trên thảm cỏ điên cuồng làm.
“Dâʍ đãиɠ, làm c.h.ế.t nàng…” Tiêu Vu Uyên ôm mông nàng, thâm nhập càng sâu hơn, bụng nhỏ bị chọc phát đau, phần bụng bằng phẳng bị chọc nhô lên…
Trì Tố Tố cắn răng, “Đau… Nhẹ chút… Phu quân… Đổi tư thế được không?”
Tiêu Vu Uyên khiêng một chân nàng lên, để nàng nằm nghiêng trên bãi cỏ rồi điên cuồng làm.
Trì Tố Tố cau mày nhìn chân trời dần nhiễm ánh hồng. Tiểu huyệt đã không thể chảy mật dịch nữa, toàn bộ dựa vào tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Tiêu Vu Uyên để bôi trơn.
Bị nam nhân ôm, để ở trên cây, quỳ gối trên cỏ không ngừng làm, lúc nàng sắp ngất xỉu lại dùng phép thuật để nàng tỉnh táo.
Mặt cỏ dưới thân tràn đầy chất lỏng màu trắng, “Phu quân… Ta… Ta không chịu được… Tha cho ta…” Nhiều lần cao trào khiến giọng nói nữ hài dần trở nên nghẹn ngào.
“Ừm… Hừ hừ… Xong rồi đây…” Tiêu Vu Uyên giữ chặt đùi nàng, đâm sâu một cái, tϊиɧ ɖϊ©h͙ rót đầy tiểu huyệt nàng.
Mặt trời ngả về phía tây, một dòng dịch màu trắng do tiểu huyệt không kịp khép lại chảy ra ngoài… D.âm mỹ đến cực điểm.