“Chủ nhân…” Trì Tố Tố nằm bò trên ngựa gỗ, ngón chân giật giật.
“Ngoan…” Tiêu Vu Uyên xoa đầu nàng, “Da^ʍ phụ nàng chắc chắn sẽ thích cái này.” Hắn ấn một nút trên cổ ngựa gỗ.
“A…” Trì Tố Tố kêu thảm thiết, hạ thân đau đớn hệt như bị bổ đôi ra, tiểu huyệt bị thứ gì đó hung hăng xỏ xuyên, tay bị trói, dưới thân cắm gậy ngọc. Trốn không thoát tránh cũng không thoát, chỉ có thể bất lực thừa nhân…
“Ngoan…” Tiêu Vu Uyên lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ đáng thương của nàng, hắn lấy một cái bịt miệng bịt miệng nàng lại, lấy dải lụa đỏ che kín mắt nàng… Thị giác bị che kín, thính giác, xúc giác càng trở nên mẫn cảm hơn.
Tiếng roi vang lên, từng vệt đỏ hiện ra trên lưng. Trì Tố Tố muốn gọi hắn nhưng miệng nàng lại bị bịt kín. Nàng chỉ có thể bất lực rêи ɾỉ “Ư ư…” Dần dần kɧoáı ©ảʍ dưới thân thay thế cơn đau đớn, mật dịch lại không ngừng chảy ra.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng roi ngừng lại. Sau lưng truyền đến tiếng hít thở nặng nề của nam nhân, mông bị bàn tay to lớn xoa nắn thành nhiều hình dạng. Tiêu Vu Uyên cắm một ngón tay vào cúc huyệt nàng, một ngón, hai ngón, ba ngón…
Nhìn vẻ mặt của nữ hài, thấy nàng không có gì là không ổn thì hắn lấy côn ŧᏂịŧ ra hung hăng xông vào cửa sau, đâm mạnh một cái. Trì Tố Tố ngẩng đầu lên, trong cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ “Ư ư…”
Miệng ngậm bóng bịt miệng, tiểu huyệt cắm gậy ngọc, cúc huyệt được côn ŧᏂịŧ lấp kín. Dần dần, Trì Tố Tố đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ, nàng dựa cả người vào ngựa gỗ, mông chủ động vểnh lên.
Nàng cảm thấy mình chính là một cái huyệt động, muốn người khác lấp đầy, muốn được chơi hỏng.
Côn ŧᏂịŧ hung hăng va chạm với vách thịt, cách một tầng màng mỏng Tiêu Vu Uyên có thể cảm nhận được hắn đυ.ng phải một cái gậy khác. Vách thịt trong cúc hoa hút chặt lấy gậy thịt, khiến hắn không nhịn được muốn tước vũ khí đầu hàng.
Hắn hơi nheo mắt, tay giữ chặt mông nữ hài để gậy ngọc cắm vào sâu trong tiểu huyệt hơn, côn ŧᏂịŧ cũng không chịu yếu thế, hung hăng va chạm, túi ngọc đánh vào mông khiến mông đỏ bừng.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng hắn cũng không nhịn được mà băn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ rót đầy trực tràng.
Tiêu Vu Uyên cởi trói cho nàng, lấy bịt miệng và dải lụa đỏ xuống.
Trì Tố Tố vô lực dựa vào ngựa gỗ, côn ŧᏂịŧ rời đi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ cúc hoa chảy ra ngoài, gậy ngọc trong tiểu huyệt nàng vẫn không ngừng vận động khiến nàng lại cao trào.
Tiêu Vu Uyên nhìn dáng v? thoải mái của Trì Tố Tố thì vô cùng ghen ghét, “Cái gậy ngọc này cắm nàng vô cùng thoải mái, về sau không cần chủ nhân làm nữa đúng không?”
Trì Tố Tố nghe vậy vội vàng lắc đâu, “Muốn chủ nhân làm… Nô muốn chủ nhân… Làm…”
Tiêu Vu Uyên khẽ cười một tiếng ôm nữ hài xuống khỏi ngựa gỗ. Hắn để nàng quỳ trên thảm, không có gậy ngọc lấp kín tiểu huyệt lại chảy ra một cỗ mật dịch, làm ướt thảm, đồ lẳиɠ ɭơ, nhìn thứ vừa mới cắm nàng là gì gì!” Hắn để nàng nhìn về phía ngựa gỗ.
Trì Tố Tố hơi đỏ mặt, giữa vòng eo ngựa có một cái gậy ngọc to đang không ngừng lên xuống. Nàng thẹn thùng vùi mặt vào lòng nam nhân, đôi tay ôm cổ hắn làm nũng, “Chủ nhân… Chủ… Nhân…”
Tiêu Vu Uyên ôm eo nàng, vẫy vẫy tay dùng thuật tẩy rửa để ngựa gỗ về trạng thái sạch sẽ như ban đầu.
Hắn bế nàng lên giường, “Bảo bối, tiểu huyệt đã thỏa mãn chưa?”
Trì Tố Tố hơi lắc đầu, hai chân mở ra cuốn lấy eo nam nhân, “Cái đó… Cái đó quá… Nhỏ… Nô muốn… Côn ŧᏂịŧ… Chủ nhân…”
ậy ngọc của ngựa gỗ tuy thô nhưng nhỏ, chỉ có thể ngăn chặn từng cơn ngứa ngáy, Tiêu Vu Uyên cũng biết đến điểm này.
Hắn hôn môi nữ hài, đầu lưỡi cạy hàm răng, cuốn lấy đầu lưỡi nàng chơi đùa, “Lại đây… Dâʍ đãиɠ. tự mở huyệt ra để chủ nhân chơi…”
“Ưm… Ưm…” Trì Tố Tố mở rộng chân, ngón tay mở cửa hoa môi, quyến rũ nhìn nam nhân, “Chủ nhân… Nô muốn… Côn ŧᏂịŧ lớn của chàng… Chơi nô…”
Tiêu Vu UYên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến khóe mắt đỏ lên, hắn giữ chặt đùi nàng hùng hăng đi vào. Nơi này vừa có gậy ngọc làm nên cũng không cảm thấy khó chịu, nàng cuốn lấy eo nam nhân, “A… A… A… Thoải mái quá… Chủ nhân… Chơi nô… Sướиɠ quá…”
Tiêu Vu Uyên bóp eo nữ hài, côn ŧᏂịŧ bị mυ'ŧ chặt lấy. Qυყ đầυ không ngừng va chạm với cửa tử ©υиɠ, đâm mạnh xuống muốn khai mở nơi đó.
Bụng nhỏ bị đâm nhô lên, miệng hắn mắng: “Dâʍ đãиɠ, chủ nhân chơi chết nàng, chơi chết!”
Tốc độ ra vào của côn ŧᏂịŧ càng lúc càng nhanh, cửa tử ©υиɠ bị khai phá, mở rộng để côn ŧᏂịŧ tiến vào, Trì Tố Tố bị chơi đến mức nước mắt sinh lý chảy ra, “Chủ nhân… Đừng… Muốn… Sắp… Chơi… Hỏng…”
“Ha ha… Ta đây muốn… Chơi hỏng nàng… Chơi hỏng nàng…” Côn ŧᏂịŧ nhanh chóng ra vào, hắn giữ chặt eo nàng, hận không thể nhét túi ngọc vào nơi đó.
Nữ hài 13 tuổi chưa phát dục hoàn chỉnh nên tử ©υиɠ nhỏ, tối hôm qua Tiêu Vu Uyên không vào tử ©υиɠ nàng vì nàng mới thừa hoan.
Nhưng hiện tại, toàn bộ qυყ đầυ hung hăng cắm vào trong, bắn đầy nùng tinh, rót đầy tử ©υиɠ, khiến Trì Tố Tố cao trào, tiểu huyệt phun ra một dòng nước trong.
“Hộc hộc…” Nam nhân thở hổn hển, hắn xoa đầu nữ hài. Một dòng nước bắn đầy tử ©υиɠ nàng, nóng bỏng căng đầy khiến bụng nàng hệt như thai phụ ba tháng.
“Bảo bối, có ổn không?” Chất lỏng màu trắng theo côn ŧᏂịŧ hắn rời đi chảy xuống giường.
Trì Tố Tố gật đầu ôm cổ Tiêu Vu Uyên, “Phu quân, thϊếp không sao.”