Tiêu Vu Uyên nhìn dáng vẻ không ngừng thở dốc của nàng thì mắng: “Da^ʍ phụ vô dụng, việc này cũng không làm tốt, ngươi muốn làm gì?” Nhưng tay lại vỗ sau lưng giúp nữ hài thuận khí.
“Chủ nhân… Đừng… Đừng…” Thân thể Trì Tố Tố uốn éo, ngón chân Tiêu Vu Uyên vẫn cắm trong hoa huyệt nàng lúc này bị hút liên tục.
“Đừng cái gì… Vừa rồi không phải nàng chủ động ngồi lên sao?” Hắn cố ý động ngón chân, ngón chân lại tiến vào sâu hơn trước.
“Côn ŧᏂịŧ cắm cúc huyệt, còn bàn chân cắm tiểu huyệt được không? Hơn nữa, chủ nhân còn muốn đưa nắm tay vào trong tiểu huyệt, da^ʍ phụ ngươi có đồng ý cho chủ nhân cắm vào không?”
Đôi mắt Trì Tố Tố ứa nước mắt lắc đầu, nghĩ đến việc Tiêu Vu Uyên nói muốn cắm cả bàn chân vào huyệt nàng khiến nàng vô cùng xấu hổ, mật dịch chảy ra càng nhiều, nàng rêи ɾỉ: “Chủ nhân… Đừng… Không thể…”
“A… Dâʍ đãиɠ, miệng nói không cần nhưng thân thể vô cùng thành thật, nàng nhìn dâʍ ŧᏂủy̠ nàng tiết ra xem…” Hắn rút ngón chân ra rồi đưa đến trước mắt nàng, ngón chân dính dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt khiến khuôn mặt nữ hài đỏ bừng.
Hắn đẩy ngã nàng xuống đất, “Đồ lẳиɠ ɭơ, chưa hút ra cho chủ nhân sẽ bị trừng phạt, biết chưa?” Hắn thô bạo nhéo mạnh nụ hồng đỏ tươi, kéo căng rồi thả ra, nụ hồng bật ngược lại khiến núi tuyết trắng nảy lên.
“Chủ nhân… Đau…” Đôi mắt Trì Tố Tố ngậm nước mắt, thân thể không ngừng tránh né, ngực nàng chưa bao giờ bị ngược đãi thô bạo như vậy, khiến nàng vừa đau vừa sướиɠ, không ngừng chờ mong lại có phần sợ hãi.
“Đau cái gì? Nàng chính là đồ dâʍ đãиɠ, thân thể thiếu dạy dỗ, càng đau càng sung sướиɠ. Về sau chủ nhân còn phải cho bầu ngực này mang thêm đồ trang sức, biết chưa?” Bàn tay hắn không ngừng xoa nắn núi tuyết trắng đầy đặn trong tay.
Tiêu Vu Uyên nửa quỳ bên hông Trì Tố Tố, đôi tay ép hai bên ngực nàng lại, côn ŧᏂịŧ chen vào giữa. Hắn thoải mái thở dốc, bàn tay to không ngừng xoa bóp.
“Nếu không hút được thì dùng ngực đi.” Côn ŧᏂịŧ không ngừng cọ xát, có khi còn đυ.ng vào cằm Trì Tố Tố. Tiêu Vu Uyên bất mãn nhíu mày, “Da^ʍ phụ, cằm đừng nâng lên cao như vậy, miệng lẳиɠ ɭơ còn phải hút gậy thịt cho chủ nhân.”
Trì Tố Tố hơi cúi đầu, côn ŧᏂịŧ không ngừng cọ xát, thường xuyên cắm vào trong miệng nữ hài. Lực đạo trên bàn tay Tiêu Vu Uyên ngày càng nặng khiến Trì Tố Tố không khỏi nhíu mày… Nàng hơi híp mắt lại.
Đột nhiên trên người nhẹ đi, trên mặt đất có gì đó nóng hổi toả ra. Miệng nhỏ không kịp khép lại cũng dính một ít, chóp mũi ngửi thấy mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ khiến Trì Tố Tố ngây người.
Tiêu Vu Uyên vừa lòng bắn ra đến giọt cuối cùng, qυყ đầυ cọ cọ đỉnh mai hồng. Hắn đỡ Trì Tố Tố vào bể tắm rồi tắm cho nàng sạch sẽ. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngây người, hắn không nhịn được nhéo mấy cái, “Được rồi, hoàn hồn đi, lát nữa vẫn còn trừng phạt, đừng hi vọng giả ngu để trốn tránh.”
Trì Tố Tố lấy lại tinh thần, lắc đầu: “Chủ nhân, nô không sao, xin chủ nhân trừng phạt.” Nàng quỳ trên thảm lần nữa, tay vẫn bị trói sau lưng, mông vểnh cao.
“Được. 30 roi.” Tiêu Vu Uyên vừa lòng vỗ mông nữ hài, roi đánh vào không khí phát ra tiếng xé gió.
Trì Tố Tố cắn răng, khẩn trương chờ đợi roi đánh xuống. Nhưng đợi thật lâu không thấy gì cả thì cả người thoáng thả lỏng.
Roi đánh xuống, Trì Tố Tố không nhịn được rêи ɾỉ thành tiếng “A…” Đau đến mức thân thể đang quỳ trên thảm không ngừng vặn vẹo, trên mông nổi lên vết sưng đỏ…
Tiêu Vu Uyên vỗ mông nàng ra lệnh: “Quỳ cho tốt.” Hắn nâng eo nàng lên để nàng quỳ gối trên thảm.
Roi không ngừng đánh lên mông, Trì Tố Tố cắn môi nhịn đau, nàng không ngừng lắc mông, nức nở.
Roi vẫn đánh xuống, giọng Trì Tố Tố nức nở càng lớn, “Chủ nhân… Có thể… Dừng… Đánh… Đau… Đau quá…”
Tiêu Vu Uyên dừng lại, xoa mông nữ hài, bàn tay phát ra ánh sáng nhạt, “Tiểu lẳиɠ ɭơ…” Nói rồi bàn tay lại vỗ nhẹ lên mông nàng.
Trì Tố Tố thả lỏng, mông không còn đau nữa mà chỉ thấy ấm áp, bị Tiêu Vu Uyên đánh thật thoải mái. Miệng lại rêи ɾỉ: “Chủ nhân… Thoải mái quá…”
Tiêu Vu Uyên nhìn khuôn mặt đầy thoải mái của nàng thì đánh tiếp: “Tiện nô, chủ nhân còn chưa thoải mái ngươi đã thoải mái rồi, có nên trừng phạt hay không?”
Trì Tố Tố bị đánh sợ hãi kêu lên: “A… Nên phạt… Nên phạt… xin chủ nhân trừng phạt… Ư ư… Nhẹ chút…”
“A…” Tiêu Vu Uyên bế nàng lên, để nàng tách hai chân ngồi lên ngựa gỗ trong phòng dạy dỗ, mũi chân hơi chạm đất. Hắn cởi dây thừng, để nàng ôm cổ ngựa gỗ, sau đó trói chặt lại, mông nàng hơi vểnh lên để lộ cúc huyệt nõn nà.