Lúc Tiêu Vu Uyên đẩy cửa phòng dạy dỗ vào thì đã thấy Trì Tố Tố cả người trần trụi đang quỳ trên thảm. Ngón chân hắn khẽ nâng cằm nàng lên, hỏi: “Hôm nay nô muốn chơi gì?”
“Ưm… Chủ nhân…” Trì Tố Tố ngẩng đầu, ánh sáng của dạ minh châu có phần chói mắt, nàng khẽ híp mắt lại: “Nô nghe chủ nhân…”
Tiêu Vu Uyên ừ một tiếng rồi ngồi lên ghế, mở hai chân ra: “Lại đây hút cho chủ nhân.”
“Vâng, chủ nhân…” Trì Tố Tố bò về phía hắn, tay nhỏ muốn cởϊ qυầи hắn ra thì lại bị bắt lấy, nàng nghi ngờ ngẩng đầu.
“Chủ nhân đã cho phép tiện nô động vào thân thể chưa?” Tiêu Vu Uyên nhướng mày.
Trì Tố Tố lập tứ cúi đầu ngoan ngoãn quỳ trên thảm nhận lỗi: “Tiện nô biết sai, mong chủ nhân trừng phạt.”
“Tiện nô biết sai ở đâu, không phải chỉ cần nói một câu biết sai là được.” Tiêu Vu Uyên nắm tóc nàng để nàng mặt đối mặt với hắn.
Da đầu bị kéo mà đau đớn, nàng không nhịn được khẽ nhíu mày, “Tiện nô không nên lấy bàn tay ti tiện để động vào thân thể cao quý của chủ nhân, tiện nô biết sai rồi… cầu chủ nhân… Trừng phạt… Tiện nô… thật nặng.”
Tiêu Vu Uyên vừa lòng gật đầu thả tóc nàng ra, hắn ra lệnh: “Đi lấy dây thừng lại đây.”
“Vâng… Chủ nhân…” Nàng bò đến giá trưng bày, tùy tiện ngậm một cái dây thừng đưa cho Tiêu Vu Uyên.
Tiêu Vu Uyên xoa đầu nàng khen ngợi, hắn nâng cánh tay nữ hài, buộc dây thừng vòng qua trước ngực nàng thành hình số 8.
Hắn xoa khuôn mặt nữ hài, “Được rồi, lát nữa trừng phạt nàng, trước tiên hút ra cho chủ nhân đã.”
“Vâng… Chủ nhân…” Trì Tố Tố thử cử động cánh tay, trói rất chặt, khó mà thoát được.
Bởi vì muốn dạy dỗ Trì Tố Tố nên Tiêu Vu Uyên cố ý thay đổi trang phục, áo khoác màu trắng tùy ý khoác trên người, bên hông đeo đai lưng lỏng lẻo, hạ thân mặc quần.
Hàm răng cắn đai lưng, nhẹ nhàng kéo ra, áo khoác liền tuột xuống. Khiến nàng khó xử nhất là quần, nếu không động đến thân thể chủ nhân thì khá khó cởi.
Nàng nhẹ nhàng cắn dây quần hơi hơi lui về phía sau, có vài sợi tóc rơi xuống đùi nam nhân khiến Trì Tố Tố sợ tới mức ngừng thở. Lại cẩn thận ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Vu Uyên, thấy hắn không nói gì thêm thì nhẹ nhàng thở ra.
Côn ŧᏂịŧ nửa mềm nửa cứng lộ ra, Trì Tố Tố cẩn thận liếʍ nó khiến nó lập tức ngẩng đầu, đánh vào mặt nữ hài. Nàng hé miệng ra muốn ngậm côn ŧᏂịŧ vào thì bị nam nhân giữ đầu lại.
“…Liếʍ túi ngọc trước…”
“Ưm ~~” Trì Tố Tố thử liếʍ túi ngọc, có một chút mùi tanh nhàn nhạt, không khó ngửi. Nàng há miệng ngậm lấy toàn bộ túi ngọc, nhẹ nhàng hút đầu lưỡi thỉnh thoảng lại đảo qua đảo lại.
Khoang miệng có độ ấm thích hợp, túi ngọc bị liếʍ vô cùng thoải mái. Tiêu Vu Uyên không ngừng rêи ɾỉ “Hừ hừ ~~~ thật dâʍ đãиɠ, lát nữa… Chơi nát cái miệng hư hỏng kia… Được… Được rồi… Ăn gậy thịt.”
“Vâng… Chủ… Chủ nhân…” Trì Tố Tố thở dốc, há miệng ngậm lấy đầu gậy thịt, mυ'ŧ mạnh một chút. Đầu lưỡi đảo qua qυყ đầυ, nàng cúi đầu thấp xuống để Tiêu Vu Uyên vào được sâu bên trong, khiến nam nhân suýt chút nữa tước vũ khí đầu hàng.
“Dâʍ đãиɠ…” Tiêu Vu Uyên bất mãn dùng chân đá tiểu huyệt Trì Tố Tố.
“Ưm… Chủ nhân… Đừng…” Trì Tố Tố muốn nhổ côn ŧᏂịŧ ra, song bị nam nhân đè lại.
“Da^ʍ phụ, nhìn nàng xem, sao có thể da^ʍ như vậy…” Ngón chân cọ xát hoa môi, cọ xá tiểu hạch, lại đến cửa huyệt, hắn hơi dùng sức khiến nửa ngón chân cái chui vào huyệt động mê hồn…
“Ưm… Ưm…” Khoé mắt Trì Tố Tố đỏ lên, mật dịch không ngừng trào ra khỏi tiểu huyệt, ngứa quá, muốn được chủ nhân cắm… Nàng nhịn không được để ngón chân cắm vào sâu bên trong huyệt, không để ý liếʍ đồ vật trong miệng.
Tiêu Vu Uyên bất mãn vỗ mặt nàng, lại hung hăng nhéo bầu ngực nàng, “Liếʍ cho tốt.”
“Ưm…” Trì Tố Tố bị đau mà bừng tỉnh, nàng cau mày hút chặt côn ŧᏂịŧ để thứ đó vào sâu trong yết hầu, khiến nàng khó chịu nôn khan.
“Chủ… Chủ… Người… Nô… Không được… Khó chịu…” Trì Tố Tố nhả côn ŧᏂịŧ ra, đầu dựa vào đùi Tiêu Vu Uyên không ngừng thở dốc.