xảy ra chuyện rồi người khác uy hϊếp, đằng sau khách sạn, nơi máy ghi hình không lia tới được, cô ta được người tiếp ứng tài xế dẫn lên một chiếc xe sedan.
Sau đó, thư ký và tài xế đó cùng nhau đi vào khách sạn, giả vờ chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Thế nhưng chiếc xe đó vừa chạy được hai con đường đã bị ba chiếc xe ép dừng lại bên lề, mười mấy vệ sĩ cao to đón Tăng Nhĩ Ngọc đi, kẻ xấu trên xe đều bị bọn họ áp giải tới đồn cảnh sát. “Chủ tịch Tăng, bà không sao chứ?"
Sau khi Tăng Nhĩ Ngọc được giải cứu, hồn phách vẫn chưa ổn định lắc đầu liên tục, đón chai nước mà đối phương đưa tới: “Không sao” “Thật không ngờ, bà to gan như vậy, dám phối hợp với bọn họ diễn tới cảnh này. Người cầm đầu vệ sĩ nể phục lên tiếng.
Nếu chẳng phải kế hoạch chu đáo, rất có khả năng Chủ tịch Tăng bị kẻ xấu hãm hại ngay trên xe rồi. “Tôi tin tưởng chàng rể của tôi.”
Tăng Nhĩ Ngọc bật cười, thật ra trong lòng bà cũng rất căng thẳng, nếu lúc nãy ở trên xe, bà để lộ sơ hở, khiến thư ký và tài xế phát giác, thì có thể chờ đến lúc người của Giang Tùy An xuất hiện, bà đã trở thành một cái xác không hồn rồi. “Chúng tôi đã báo cáo tiến độ vụ việc với Chủ tịch Giang, bây giờ chúng tôi sẽ hộ tống bà tới nơi an toàn” “Được.” Tăng Nhĩ Ngọc biết đã hoàn thành bộ phận của mình, chuyện còn lại cứ xem bọn họ làm sao.
Nhưng mà, thật không ngờ thư ký của bà bị Nhan Nhu mua chuộc một cách triệt để thể này!
Ngay cả mạng người cũng không thèm xem trọng, uổng công bà luôn tín nhiệm thư ký đó.
Nhan Nhu trước thì hại cháu ngoại của bà, bây giờ vẫn không biết hối cải, còn ra tay tàn độc với bà.
Tăng Nhĩ Ngọc vào ở khách sạn mà Giang Tùy An sắp xếp, sau khi bình tĩnh trở lại, bèn thuật lại đầu đuôi câu chuyện với ông lão
Nhan. “Cái gì!”
Ông lão Nhan nghe xong, đột nhiên đạp đổ bàn trà. “Súc sinh! Trong mắt nó còn có người ông nội này không?"
Một tiếng vang rầm, người nhà họ Nhan đều nghe thấy, Nhan Kiệt vừa vặn ở nhà, nghe thấy tiếng động nhanh chóng chạy tới ngoài cửa phòng của ông lão Nhan, lo lắng ông lão Nhan có chỗ nào không khỏe, tông cửa chạy vào: “Ông nội, sao vậy?”
Thấy ông lão Nhan vẫn ngồi yên ở đó, cậu thở phào một hơi. “Lúc nãy cháu nghe thấy. “Ông không sao!” Ông lão Nhan phủi tay với cháu trai, bình phục tâm trạng và hít sâu một hơi: “Nhĩ Ngọc, ba giao hết quyền hành cho con trong vụ việc này, may thay con bình an vô sự! Nếu không, ba thật sự chẳng biết phải... Ôi, nhà họ Nhan chúng ta đã nợ con quá nhiều rồi.” “Ba, chúng ta là người một nhà, đều sẽ ổn cả thôi.”
Nhan Kiệt ở cạnh nhíu chặt đôi mày, từ lời nói của ông lão Nhan nghe ra một số manh mối.
Bây giờ trong căn nhà này, kẻ duy nhất không xem trọng tình thân máu mủ, còn có ai chứ?
Chờ tới lúc ông lão Nhan cúp máy, Nhan Kiệt tiến lên đỡ ông, Tăng Nhĩ Ngọc không ở trước mặt ông lão Nhan, nên không nhìn thấy cảnh lên cơn đau tim của ông lão Nhan vì cơn thịnh nộ gây nên, lúc này sắc mặt của ông vô cùng trắng bệch. “Ông nội, ông vẫn ổn chứ?”
Đáy mắt ông lão Nhạn tràn đầy sự thất vọng: “Ông chưa từng mong chờ nó có thể lập tức thay đổi, nhưng chí ít, không nên làm chuyện độc ác thế kia, nhưng mà nó."
Nhan Kiệt đỡ ông lão Nhan ngồi xuống, nghe ông kể lại những nguy hiểm dọc đường đi công tác của Tăng Nhĩ Ngọc lần này! “Ông nội, ông hãy yên tâm, chị Tư và anh rể sẽ không để dì bị hại đâu, càng không dung túng cho kẻ làm chuyện đồϊ ҍạϊ !” “Ông vì đứa bé trong bụng nó mà cảm thấy đau lòng.
Ông lão Nhan thở dài, ông đã không gửi gắm bất kỳ sự hi vọng nào trên người Nhan Nhu nữa, nếu chẳng phải niệm tình đứa bé trong bụng cô ta, thì đã tính sổ với cô ta từ lâu rồi!
Rất nhanh, nhà họ Nhan nhận được tin tức Tăng Nhĩ Ngọc bị mất tích.
Sau khi thư ký báo cảnh sát thì gọi điện thoại về, lão quản gia nghe tin xong sợ tái măt.
Và lúc đó, Nhan Nhu đang ở trong phòng khách của nhà họ Nhan, cô ta nhìn thấy bộ dạng của lão quản gia, liền sấn tới hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?” “Phu... Phu nhân... Phu nhân bị bắt cóc rồi!” “Hả?” Nhan Nhu tỏ vẻ kinh hoảng bụm miệng, giả vờ quan tâm: “Tại sao lại như vậy? Đã báo cảnh sát chưa?" “Đã báo cảnh sát rồi.” Lão quản gia trả lời.
Nhan Nhu nghe thấy tiếng bước chân phía sau, biết ông lão Nhan xuất hiện, bèn lắc đầu nói: “Vậy phải làm sao đây? Tôi sẽ lập tức đặt vé máy bay sang kia, bên đó tôi có vài người bạn, chắc giúp đỡ được chút ít, vụ việc này khoan thông báo với ông nội, tôi sợ ông lớn tuổi, không chịu đựng được đả kích.
Ông lão Nhan đang đứng sau lưng cô ta, nhìn cô ta đóng phim, trong lòng vô cùng chán ghét, giả dụ ông không biết sự thật ngay từ đầu, e rằng cũng bị cháu gái lòng dạ đen tối này xoay như chong chóng rồi.
Ông thật muốn lập tức đuổi cổ Nhan Nhu ra khỏi nhà, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc...
Ông lão Nhan siết chặt cây gậy, ho khan hai tiếng: “Xảy ra chuyện gì vậy?” “Ông nội? Sao ông xuống đây vậy!” Nhan Nhu quay người qua, tỏ vẻ tần ngần. “Nói! Có chuyện gì!”
Lão quản gia vừa định lên tiếng trả lời thì bị Nhan Nhu nói chặn: “Không có chuyện gì, là dì vừa sang bên kia, bụng dạ không khỏe, sức khỏe không được ổn cho lắm.
Ông lão Nhan quan sát Nhan Nhu một hồi, ánh mắt dần đặt lên người lão quản gia: “Ông nói!”
Lão quản gia thở dài, thuật lại nội dung trong cuộc gọi thêm một lần nữa. “Cuộc gọi do thư ký của phu nhân gọi tới, cô ta đã báo cảnh sát, cảnh sát cũng đang điều tra, chỉ là vụ việc gấp gáp, trước mắt vẫn chưa rõ tình hình sống chết của phu nhân.
Ông lão Nhan liền ngồi sụp trên ghế sofa, đau khổ chống gậy nói: “Tại sao lại như thế” “Ông nội, ông đừng sốt ruột, có thể chỉ là một sự hiểu lầm.” Nhan Nhu nhẹ giọng an ủi “Lập tức liên hệ với cảnh sát bên kia, có bất kỳ tin tức nào phải báo ngay cho tôi, còn nữa, chuyện này tạm thời không được tiết lộ ra bên ngoài!”
Ông lão Nhan đứng dậy, đi về phía phòng làm việc, theo Nhan Nhu thấy, ông lão Nhan đương nhiên lo lắng về sự an nguy của Tăng Nhĩ Ngọc, muốn nhờ vả bạn bè nước ngoài giúp đỡ tìm người.
Nhưng mà, kế hoạch của cô ta kỹ lưỡng thế kia, không thể xảy ra bất kỳ vấn đề gì cả.
Lần này, Tăng Nhĩ Ngọc tuyệt đối không thể sống sót trở về được.
Chẳng mấy chốc tin tức Tăng Nhĩ Ngọc đi công tác bị mất tích đồn ầm khắp công ty, vốn không cần cô ta ra tay, cô ta chỉ cần ngồi yên tại nhà hóng tin tức tốt lành.