Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3774

Thân thể thanh tú mềm mại của cô khẽ rung lên, ngay cả bàn tay đang nắm tay Kim Trác Húc cũng trực tiếp rút lại.

Rõ ràng là Nguyễn Khả Khả, không ngờ lại có thể nhìn thấy Bùi Nguyên Minh ở đây.

Gương mặt xinh xắn lúc trước, vì lớp trang điểm dày cộp của cô có chút thay đổi, có chút thiếu tự nhiên.

Nhưng cô nhanh chóng hít một hơi thật sâu, lại nắm lấy cánh tay Kim Trác Húc, từng bước đi ra ngoài.

Nhìn thấy Nguyễn Khả Khả xuất hiện, Bùi Nguyên Minh cũng hơi kinh ngạc.

Chỉ có thể nói rằng, thế giới này thật nhỏ bé.

Trên một con tàu du lịch nho nhỏ, thực sự có thể nhìn thấy rất nhiều cố nhân từ Tân Thành.

Anh có chút hứng thú liếc nhìn Dương Hạo Nam đang sắc mặt biến đen, không nói gì.

Rốt cuộc anh và Nguyễn Khả Khả, đã là người xa lạ từ lâu rồi, có cái gì để nói

Sau đó, ánh mắt của Bùi Nguyên Minh rơi vào người đàn ông mặc trang phục cao cấp của Givenchy.

Hắn ta đẹp trai, dáng người ngay thẳng, có khí chất âm nhu (nữ tử), thoạt nhìn là một thiếu gia nhà giàu, được tỉ mỉ bồi dưỡng.

Bùi Nguyên Minh phán đoán, người này hẳn là Kim Gia Tam thiếu Kim Trác Húc.

Tuy không phải dòng máu trực hệ, chỉ là người do đại phòng Kim gia nuôi nấng.

Nhưng thân phận của hắn đặt ở đây, có thể gọi là cao nhất.

Kim Trác Húc vẻ mặt lãnh đạm, dẫn theo mười mấy tùy tùng đi tới trước mặt đám người.

Hắn liếc nhìn Bùi Nguyên Minh bằng ánh mắt lãnh đạm, sau đó nhàn nhạt nói: "Xảy ra chuyện gì?"

"Ai to gan lớn mật, dám quấy rối lễ đính hôn của ta?"

" Có phải là cảm thấy, ta thần tiên quyến lữ thế này, các ngươi rất khó chịu sao?"

Kim Trác Húc mặc dù ngữ khí mang theo vài phần trêu chọc, nhưng khí chất của hắn lại không giận tự uy.

Thời điểm tùy tiện mở miệng, đều để người theo bản năng cảm thấy e ngại.

Người đàn ông trung niên bụng phệ lúc này mới vội vàng lắc đầu: "Kim Tam Thiếu, ngài hiểu lầm rồi, chúng ta làm sao dám làm phiền!"

"Được tham gia lễ đính hôn của ngài, là vinh quang lớn nhất trong cuộc đời ta!"

" Là bọn hắn, là bọn hắn không có mắt, chẳng những quấy rối, đánh người, mà lại ước ao ghen tị đối với ngài."

Những người này, không ngại cho Bùi Nguyên Minh thêm một cước tội danh, dù sao mấy người của Bùi Nguyên Minh, vừa rồi dám xúc phạm tát bọn hắn, đều đắc tội chết.

"Kim Tam Thiếu, ngài đến rồi..."

Dương gia Lão thái quân nhìn thấy bộ dạng của Kim Trác Húc, lập tức như nhìn thấy chủ tử của mình, vẻ mặt đau khổ mở miệng.

"Người này tên là Bùi Nguyên Minh, không chỉ chiếm đoạt tài sản của Dương gia chúng ta!"

"Lại còn treo thưởng một tỷ, đuổi gϊếŧ bọn hạ nhân nghèo túng như chúng ta!"

" Hắn biết rõ chúng ta đã mua vé du thuyền giá cao, đạt được sự che chở của Kim Tam Thiếu ngài!"

"Nhưng hắn không cho ngài mặt mũi chút nào. Hắn không chỉ đánh nhân viên bảo vệ, mà còn đánh cả khách của ngài!"

" Đây là không đem ngài cùng Kim Gia Kim Lăng để vào trong mắt!"

Dương gia Lão thái quân ngôn ngữ tru tâm.

Bà ta đã từng muốn nhờ Nguyễn Khả Khả giúp đỡ, nhưng khi nhìn Nguyễn Khả Khả không thèm nhìn người Dương Gia, bà ta liền hiểu.

Nguyễn Khả Khả trèo lên cành cao, không muốn mọi người biết quá khứ của mình.

Nếu như bà ta tìm Nguyễn Khả Khả cầu cứu, nói không chừng sẽ bị trực tiếp chơi chết.

Cho nên giờ phút này, Dương gia Lão thái quân liền đơn giản quỳ xuống liếʍ đít Kim Trác Húc.

Dù gì bà ta cũng đã trả khoản tiền rất lớn để mua mạng sống, lúc này mở miệng, rất hợp lý, cũng rất bình thường.

" Tự tiện xông lên Diamond Queen của ta? Sau đó đánh người trong lễ đính hôn của ta?"

Kim Trác Húc có chút hứng thú nhìn Bùi Nguyên Minh, híp mắt nhìn mấy lần về sau, chính là vẻ mặt khinh thường.

Hắn tự xưng là đối với người của thập đại gia tộc cao cấp, người thừa kế ngũ đại môn phiệt cùng những đại nhân vật, đều có mấy phần hiểu rõ.

Nhưng trong ấn tượng của hắn, không có khuôn mặt như Bùi Nguyên Minh.

Cho nên đối với chuyện Bùi Nguyên Minh dám gây chuyện, Kim Trác Húc thấy buồn cười vô cùng.

" Tiểu tử, ngươi rất bản lĩnh!"

" Lại dám tại địa bàn của ta gây sự!"

" Người tới, gọi tất cả nhân viên an ninh, và cả vệ sĩ riêng của ta!"

"Còn nữa, nói lại với Tạ tiểu thư, lát nữa đi ra chủ trì hôn lễ."

"Đừng để ảnh hưởng đến tâm trạng của cô ấy, chỉ vì một gia hỏa không có mắt!

Trong lúc nói chuyện, Kim Trác Húc lấy ra một điếu xì gà, châm lửa rồi lạnh lùng ra lệnh.

Bởi vì theo quan điểm của KIm Trác HÚc thì chỉ cần không phải là người của thập đại gia tộc cao cấp, ngũ đại môn phiệt thì hắn căn bản không cần tốn tăm tư đi tìm hiểu sự tình! Hạng người này hắn dẵm một trăm người thì có một trăm linh ,một người tình nguyện để hắn giẵm đạp.

Rốt cuộc, xét về chiêu bài của thập đại gia tộc cao cấp Kim Gia Kim Lăng bọn hắn, diễu võ giương oai có thể nói là rất bình thường.

Nếu không phải cân nhắc hôm nay lễ đính hôn, nhìn thấy máu không phải là điềm lành, e rằng Kim Trác Húc sẽ trực tiếp hạ lệnh cho người, loạn súng bắn chết nhóm người Bùi Nguyên Minh rồi.

"Mọi người đều có mặt, tập trung ở đại sảnh, để cho hai vị đại cao thủ cũng xuống!"

Lúc này, một thanh niên tóc ngắn nhẹ gật đầu, sau đó từ trong ngực lấy ra bộ đàm, hét lớn.

Người không biết, còn tưởng rằng hắn có rất nhiều năng lực!

Rất nhanh, lầu trên lầu dưới đều có tiếng bước chân truyền ra.

Hơn chục nhân viên an ninh tay cầm súng dài trực tiếp xuất hiện, tất cả đều trong tư thế đằng đằng sát khí, trực tiếp bao vây đám người Bùi Nguyên Minh.

Có tiếng bước chân từ xa hơn truyền đến, hiển nhiên, vẫn có những người đang lao đến.

Khách nhân nhìn thấy cảnh này đều ưỡn ngực ngẩng đầu, đều cảm thấy Bùi Nguyên Minh 80% sẽ trực tiếp bị Kim Trác Húc giẫm chết, nói không chừng sẽ còn được đưa tới vùng biển quốc tế, trực tiếp ném xuống cho cá ăn.

Trong lúc đám người Bùi Cửu Phong nhìn cảnh này, đều tỏ vẻ thờ ơ, không quan tâm chút nào.

Bởi vì dựa theo hiểu biết của bọn họ về Bùi Nguyên Minh, những người này, còn không đủ tư cách diễu võ giương oai trước mặt Bùi Nguyên Minh.

Về phần Kim Gia Tam thiếu Kim Trác Húc này, nếu hắn biết làm người, biết ai có thể xúc phạm, ai không thể xúc phạm, thì hắn vẫn là Kim Gia Tam thiếu của hắn.

Nhưng nếu hắn ta nhất quyết nhúng tay vào chuyện như vậy, thì hắn ta đang tự tìm đến cái chết, không trách ai được.

Bùi Nguyên Minh thần sắc đạm mạc liếc nhìn toàn trường một vòng, trên mặt mang theo ý cười mà không phải cười: "Các ngươi định cản đường của ta?"

"Họ Bùi, ngươi nghe kỹ cho ta, xem ở giao tình lúc trước, ta cho ngươi một cơ hội!"

" Chỉ có một cơ hội duy nhất!"

Lúc này, Nguyễn Khả Khả vốn chưa từng lên tiếng đột nhiên cất bước, có chút kiêu ngạo nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh.

Nàng mang theo ngữ khí có vài phần bố thí , thần sắc đạm mạc nói: "Ta cho ngươi biết, lập tức đem Dương Gia lão thái quân một nhóm đều thả ra!"

" Sau đó ngươi quỳ xuống, dập đầu ba cái, cung cung kính kính hướng Kim Tam Thiếu xin lỗi!"

"Vì lợi ích ngày trọng đại của ta hôm nay, ta liền mở lòng từ bi, thay ngươi cầu xin tha mạng, để ngươi không chết quá xấu xí khó coi!"

" Bằng không mà nói, không có Kim Tam Thiếu giơ cao đánh khẽ, ngươi liền chết chắc, hiểu chưa?"

"Bởi vì ở đây, không phải là nơi mà một tiểu nhân vật như ngươi có thể tùy ý làm bậy và chạy lung tung, hiểu chưa?"

Rõ ràng là cô ta muốn thể hiện thân phận địa vị của mình qua một cảnh này, lại muốn Bùi Nguyên Minh biết, anh không là gì cả.

Điều quan trọng nhất là, cô muốn nhìn thấy Bùi Nguyên Minh quỳ trên mặt đất.

Tầm mắt của Bùi Nguyên Minh lần đầu tiên rơi vào Nguyễn Khả Khả, sau đó anh cười nhạt nói: " Ta gây sự thì như thế nào? Ta giương oai thì đã sao?"

Kɧıêυ ҡɧí©ɧ, anh ta đang trần trụi kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Khi đám người đi theo phía sau Kim Trác Húc, nghe thấy lời nói của Bùi Nguyên Minh, sắc mặt đều đại biến, hiển nhiên không nghĩ tới ở nơi này, lại có người dám kiêu ngạo, độc đoán như vậy, đây là không biết chữ chết viết thế nào!

Mấy tên thủ hạ của Kim Trác Húc, đang chuẩn bị ra tay thật tốt giáo huấn cho Bùi Nguyên Minh, nhưng Nguyễn Khả Khả đột nhiên vươn tay ngăn lại những người này.

Sau đó, nàng hướng về phía Kim Trác Húc nở nụ cười xinh đẹp, nói: "Kim Tam Thiếu, tên không biết trời cao đất dày này, tên là Bùi Nguyên Minh."

"Hắn được coi là một người bạn của em trong quá khứ."

"Hắn đã giúp đỡ chúng em, nhưng đồng thời cũng xúc phạm đến mẹ con chúng em."

"Chỉ là mẹ con chúng em từ trước đến nay, đều tâm địa thiện lương, quen lấy ơn báo oán!"

" Cho nên lần này, ngài cho em một chút mặt mũi, để cho em tới xử lý chuyện này, có được hay không?"

"Cũng coi như em đã trả được ơn mà em đã nợ hắn."

Nghe thấy lời nói của Nguyễn Khả Khả, vẻ mặt thản nhiên ban đầu của Kim Trác Húc, trở nên có chút kỳ quái.

Hắn híp mắt dò xét Bùi Nguyên Minh, một chút, ánh mắt kỳ dị nói: "Khả Khả, em có chắc đây là bạn của em không?"

"Đúng vậy, đó đã từng là một người bạn của em! Em sẽ để hắn ta thả người đi, lại quỳ xuống xin lỗi ngài, chuyện này liền cho qua có được không?"

Nguyễn Khả Khả muốn hiển lộ rõ ràng, địa vị nữ chủ nhân của nàng nhưng lại không để ý đến ý tứ sâu xa trong mắt Kim Trác Húc.

"Hơn nữa là ngày kỷ niệm tình yêu sét đánh, ngày đại lễ đính hôn của chúng ta! Nếu nhìn thấy máu thì thực là xui xẻo!"

Nghe thấy những điều này, lại nhìn thấy gương mặt xinh đpẹ lại trang điểm lộng lẫy động lòng người trước mặt! Kim Trác Húc nắm cằm Nguyễn Khả Khả, ý tứ sâu xa nói: "Được rồi! Khả khả của ta nói như thế nào ta liền làm như thế đó!"

Đoạn hắn quay sang Bùi Nguyên Minh, nói: "Bùi Nguyên Minh đúng không? Xem ở mặt mũi của Khả Khả! Ta cho ngươi một con đường sống."

"Lập tức làm theo lời Khả Khả vừa nói, đem người thả ra, nhận lỗi, quỳ xuống xin lỗi, bồi thường tổn thất tinh thần, bằng không mà nói, ta liền để toàn bộ các ngươi cho cá Thái Bình Dương ăn thịt!"

Thời khắc này Kim Trác Húc, mười phần cường thế.

Dương gia Lão thái quân nghe vậy, như được người nâng đỡ, một mặt cường thế nói: "Bùi Nguyên Minh, ngươi còn không thức thời một chút, thả chúng ta ra!"

Bùi Nguyên Minh cười mà như không phải cười nhìn xem Kim Trác Húc nói: "Ta tại chỗ này, còn chưa tới phiên các ngươi đến cho ta cơ hội."

Lời nói của anh không quá lớn tiếng, nhưng dường như chúng ẩn chứa một loại ma lực nào đó, trực tiếp và rõ ràng, truyền vào trong tai của mọi người có mặt ở đây.

Nghe nói như thế, mọi người tại đây đều là từng người hơi sững sờ, không ngờ Bùi Nguyên Minh lại phách lối như vậy.

Nguyễn Khả Khả nghe vậy cũng hơi bất ngờ, trên khuôn mặt xinh xắn hiện lên một tia tức giận.

Theo nhận thức lùn tịt của cô, lúc này Bùi Nguyên Minh nên ngậm miệng, hoặc là tất cung tất kính biểu thị sự day dứt, mà không phải trên nhảy dưới tránh ở đây.

Nàng vì khó có cơ hội, được hiển lộ rõ ràng quyền uy của nữ chủ nhân, muốn thay Bùi Nguyên Minh cầu xin tha, chẳng lẽ, tên vương bát đản này nhìn đoán không ra sao?

"Bùi Nguyên Minh, cứng miệng như vậy, đối ngươi không có bất kỳ chỗ tốt gì, ngươi có lẽ không biết, vị hôn phu Kim Trác Húc của ta, không phải đơn giản như trong tưởng tượng của ngươi!"

Nguyễn Khả Khả mang theo vẻ mặt kiêu ngạo, chuẩn bị dạy dỗ Bùi Nguyên Minh.

"Nếu Kim Tam Thiếu nổi giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, các ngươi cũng sẽ gặp rắc rối rất lớn."

"Cho dù ngươi có chút địa vị cùng một chút quan hệ ở Đại Hạ, cũng tuyệt đối không ai có thể giữ được ngươi..."

Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt mở miệng: "Ta nói lại một lần cuối cùng, hôm nay không có bất kỳ người nào, có thể giữ được bọn người Dương Gia lão thái quân."

"Ta đã nói."

" Thằng chó Tập. C.B có đến cũng vô dụng."

Nguyễn Khả Khả một mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: " Bùi Nguyên Minh! Sao anh lại thành ra thế này? Anh không thể nghe tôi một chút sao?"

"Tôi làm chuyện này vì lợi ích của anh! Với thực lực của KIm gia ở KIm Lăng cường đại, cho dù anh chưa từng nhìn thấy cũng đã từng nghe thấy đi!"

"Loại năng lực cường đại này không phải là thứ mà anh có thể chống lại được! Anh tỉnh lại đi."