Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3775

Vừa nói, Nguyễn Khả Khả vừa giậm giày cao gót từng bước một, đi đến trước mặt Bùi Nguyên Minh.

Trong quá trình này, cô cảm thấy mình, đã thay đổi từ một con vịt con xấu xí thành một con thiên nga trắng.

Cô có tư cách cao cao tại thượng, nhìn xuống xem thường Bùi Nguyên Minh.

Sau khi híp mắt dò xét Bùi Nguyên Minh một lát sau, bỗng nhiên toàn thân chấn động, dường như nghĩ đến cái gì, nhịn không được thấp giọng nói: "Bùi Nguyên Minh, ta hiểu rồi."

" Tại sao ngươi hôm nay, không có chút nào biết sống chết, cũng không có chút nào biết phân rõ phải trái!"

"Bởi vì ngươi nhìn thấy ta đã đính hôn, nhìn thấy ta gặp được ý trung nhân, cho nên ngươi tâm ý khó bình!"

"Ta biết rất rõ, trong lòng ngươi vẫn luôn có ta!"

"Lần trước ngươi cố ý trấn áp ta, chỉ là để cho ta khuất phục dưới uy quyền của ngươi!"

"Thật đáng tiếc, ngươi không thể phát hiện một chuyện, chim biển không thể nào cùng cá yêu nhau!"

"Cho dù ngươi lúc này thổ lộ tâm tư, có ích lợi gì đâu?"

Vừa nói, Nguyễn Khả Khả vừa trêu tức cười một tiếng.

"Bùi Nguyên Minh, thật đáng tiếc, đã quá muộn, trước mắt tình yêu chân chính của ta, ngươi không có bất kỳ cơ hội nào."

Bùi Nguyên Minh im ắng cười một tiếng, nhàn nhạt nhìn Nguyễn Khả Khả một chút, nói: "Được rồi, đừng tự mình ảo tưởng."

"Ta từ đầu đến cuối, đối với ngươi không có chút cảm giác gì, cũng không có chút hứng thú nào."

"Với tư cách là một người bạn cũ, ta cầu chúc ngươi tân hôn hạnh phúc."

Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh ra lệnh.

" Người tới, đem bọn người Dương Gia lão thái quân mang đi, ai dám ngăn cản, gϊếŧ!"

" Vương bát đản, cho ngươi mặt mũi ngươi không muốn đúng không?"

Thanh niên tóc ngắn vừa gọi người, lúc này cũng không kìm lòng được, không khỏi nhảy ra chỉ thẳng vào mũi Bùi Nguyên Minh.

" Ta cho ngươi biết, ngươi thử phách lối một lần nữa cho ta xem một chút? Ta sẽ tự tay chơi chết ngươi, ngươi tin hay không!?"

"Bốp!"

Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lãnh đạm, một cái tát trái lại quất tới.

Thanh niên tóc ngắn kêu thảm một tiếng, bụm mặt bay tứ tung mà ra.

Kim Trác Húc nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt nữ tính của hắn tối đen lại, điếu xì gà trong tay chỉ vào mặt Bùi Nguyên Minh.

" Vương bát đản, ngươi dám động cả người của ta!"

"Ngươi không biết trời cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu!"

"Vốn dĩ, ta muốn gϊếŧ chết ngươi."

"Chỉ vì Khả Khả cầu xin ta tha cho ngươi, ta mới không giẫm chết ngươi mà thôi!"

"Ngươi thật sự cho rằng, ngươi là Tổng giáo đầu sao?"

"Ta nói cho ngươi biết, nếu không phải Khả Khả vừa mới cầu xin cho ngươi, ngươi lúc này đã là một đám thịt thối trên mặt đất!"

"Ngươi có tư cách kɧıêυ ҡɧí©ɧ ta hay không, ngươi có khả năng cùng ta làm khó dễ hay không, trong lòng ngươi không có hiểu chút nào hay sao?"

"Ngươi nghĩ mình là họ Ninh, họ Long hay là họ Tạ, hả !?"

Kim Trác Húc lúc này mới định vươn tay vỗ một cái vào má phải của Bùi Nguyên Minh.

"Bốp!"

Bùi Nguyên Minh quất thẳng vào mặt hắn, nện Kim Trác Húc trực tiếp đập mặt trên mặt đất, sau đó lấy khăn giấy ướt ra, cẩn thận lau sạch ngón tay.

"Ồn ào!"

Một giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc phát ra từ anh, thanh âm truyền khắp toàn trường.

Làm sao có thể! ?

Tại thời khắc này, nghe được tiếng bạt tai, toàn trường nháy mắt câm lặng.

Tất cả mọi người đều choáng váng trợn mắt hốc mồm, tất cả đều xuất thần hoảng hốt.

Bởi vì những gì Bùi Nguyên Minh làm, thật sự là ngoài dự liệu, căn bản là khiến người khó có thể tin.

Dù là những người được gọi là doanh nhân giàu có, phú thương đại nhân vật, hay là Nguyễn Khả Khả và những người khác, mỗi một người đều là nửa ngày nói không ra lời.

Rốt cuộc, không ai có thể nghĩ rằng, Bùi Nguyên Minh kiêu ngạo đến mức, dám một bàn tay đập bay Kim Trác Húc.

Dù gì thì Kim Trác Húc cũng là Kim Gia Tam thiếu!

Mặc dù chỉ là con nuôi của đại phòng, trong người cũng có huyết mạch của Kim gia chỉ là tương đối mỏng mà thôi! Cho dù hắn không thể thừa kế Kim gia nhưng cũng là tâm phúc của Kim đại thiếu người thừa kế chính thức a.

Thân phận, địa vị, lực lượng của hắn ta căn bản một người bình thường không thể so sánh được! Ngày thường bước ta ngoài, hắn là ngôi sao được người người tâng bốc cùng ngưỡng mộ,.

Đây chính là hơn người một bậc, đây chính là cao cao tại thượng!

Ngoài nhóm thế tử đại thiếu đỉnh cao của Đại Hạ, còn có ai dám không cho Kim Trác Húc, một nhân vật như vậy mặt mũi?

Nhưng một đại nhân vật như vậy, ở trên tàu du lịch của chính mình, thật sự bị Bùi Nguyên Minh thần sắc đạm mạc quạt một bạt tai?

Cảnh tượng này, làm sao có thể chấp nhận được?

Dương gia Lão thái quân cùng những người khác cũng trợn mắt hốc mồm.

Bà ta toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, thực sự là khó có thể tưởng tượng, tên khốn Bùi Nguyên Minh lại ngang ngược càn rỡ đến như vậy.

Cùng lúc đó, một ý tưởng gần như không có khả năng, xuất hiện trong đầu bà ta.

Đó chính là, giống như cái gọi là che chở của Kim gia, cũng không phải là toàn năng, bất khả chiến bại.

"Kim Tam Thiếu!"

"Trác Húc!"

Một đám người vội vã chạy đến.

Nguyễn Khả Khả luống cuống tay chân, đỡ Kim Trác Húc vừa ngã nhào trên đất, đồng thời dùng khăn giấy lau sạch khóe miệng của hắn.

Nhưng dù lau thế nào, khuôn mặt trắng nõn của Kim Trác Húc, vẫn còn lưu lại dấu tay đỏ chót.

Rõ ràng, cái tát vừa rồi của Bùi Nguyên Minh, hoàn toàn không có ý thủ hạ lưu tình.

"Tên khốn kiếp, ngay cả Kim Tam Thiếu cũng dám động thủ!"

"Lên, gϊếŧ chết hắn cho ta!"

Đúng lúc này, người thanh niên tóc ngắn cuối cùng cũng bụm mặt lết tới, hắn che lấy mặt sưng đỏ của mình gầm thét một tiếng.

Theo lệnh của hắn, nhìn thấy mười mấy tên vệ sĩ đồng loạt rống lên, từng người một rút súng chĩa về phía trước.

Hoàng Thiên Hoa cười lạnh một tiếng, một bước phóng ra, một chân đem súng trong tay thanh niên tóc ngắn đạp gãy.

Đồng thời, anh ta túm lấy tóc của hắn, đập thẳng vào cột đá hoa cương bên cạnh.

"bộp!"

Một tiếng vang thật lớn, máu tươi bắn tung tóe, giữa sân lập tức có mùi máu tươi lan tràn mà ra.

Cùng lúc đó, Hoàng Thiên Hoa cũng rút ra loan đao Nam Dương, trực tiếp kề lên cổ thanh niên tóc ngắn, cười lạnh nói: "Tên khốn nào muốn dùng súng?"

"Nào, xem súng của các ngươi nhanh, hay đao của ta nhanh!"

Cảnh tượng này, khiến cả chục tên vệ sĩ đồng loạt run rẩy, bọn hắn nhìn cảnh này, trong lúc nhất thời không dám bóp cò.

Mặc dù thanh niên tóc ngắn vô cùng uất ức, nhưng lúc này, hắn cũng bị một nòng súng bổ vào trán, hắn cũng không dám kêu gào nữa.

Cảnh tượng này, lại lần nữa gây sốc.

Bùi Nguyên Minh một nhóm rầm rĩ, có thể nói khiến người khó có thể tin được.

Nguyễn Khả Khả lúc này đỡ lấy Kim Trác Húc, nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh giận dữ hét lên: "Họ Bùi, ngươi quá làm càn! Ngươi biết trời cao đất rộng bốn chữ, viết thế nào không?"

" Ngươi biết cái gì gọi là không biết sống chết không?"

" Vương bát đản, ngươi quả thực là đang tìm cái chết!"

Rõ ràng Nguyễn Khả Khả rất tức giận, hậu quả thật sự rất nghiêm trọng.

Nguyễn Khả Khả cảm thấy, mình thật phí tâm tư với tên khốn Bùi Nguyên Minh.

Tân tân khổ khổ muốn giúp Bùi Nguyên Minh, tìm kiếm một chút hi vọng sống, bố thí cho hắn cơ hội nhận ra lỗi lầm của mình.

Kết quả là đây?

Tên khốn Họ Bùi này, chẳng những không biết mang ơn, thế mà còn dám động thủ đánh Kim Trác Húc?

Đây quả thực là đốt đèn l*иg đi nhà cầu, muốn tìm cái chết!

Ai cho Bùi Nguyên Minh tư cách như vậy?

Ai cho Bùi Nguyên Minh dũng khí như vậy?

" Có dũng khí! Ngươi thật sự có dũng khí!"

Kim Trác Húc cũng có thể coi là một nhân vật, giờ phút này hắn trầm lại, chỉ bất quá, hắn không nổi trận lôi đình, mà là kềm chế sát ý trong lòng của mình, lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh.

"Ở Kim Lăng, ta đã gặp không ít người ngông cuồng!"

" Nhưng mặc kệ là người ngũ đại môn phiệt, hay là người thập đại gia tộc cao cấp!"

"Trước mặt ta, không ai dám kiêu ngạo như vậy!"

" Ta có thể nói với ngươi, ngươi không chỉ lãng phí cơ hội mà Khả Khả đã giành cho mình, mà ngươi còn khiến Kim Trác Húc ta nổi giận!"

Vừa nói, Kim Trác Húc vừa xoa xoa khuôn mặt sưng đỏ của mình.

"Hôm nay, ngươi sẽ phải trả cái giá xứng đáng, cho hành động tùy ý làm bậy của mình!"

" Ồ? Kim Gia đại thiếu, rất bá khí sao?"

Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lãnh đạm.

"Nếu có thủ đoạn gì, có bản lĩnh gì, liền cùng một chỗ lấy ra!"

“Ta mỗi tháng, không biết đã giẫm chết bao nhiêu thế tử đại thiếu, không biết trời cao đất rộng.

"Vậy ta không ngại, chờ ngươi đem ra tất cả sát thủ của mình, ta vẫn sẽ giẫm chết ngươi."

Bùi Nguyên Minh thần sắc lạnh lẽo.

Cho dù Kim Trác Húc xuất thân, địa vị như thế nào, hôm nay anh nhất định phải đem người đi.

Tập Cận Bình Chặn! Gϊếŧ!

ISS chặn! Gϊếŧ!

Dù sao không xử lý triệt để được Dương Lão thái này thì ngày sau Dương Đế Minh cùng Dương Huyền Trân khó lòng được yên.

Kim Trác Húc nghe thấy lời nói của Bùi Nguyên Minh còn ngang ngược phách lối hơn mình! Dù trong lòng có tức giận nhưng vẫn nở nụ cười, giơ ngón cái lên với Bùi Nguyên Minh, nói: " Thật thú vị! Thật có ý tứ!"