Trước khi mọi người đến gần, một cỗ khí tức cao quý liền đập vào mặt.
Nguyễn Thiên Mạch chân dài đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, trong mắt hiện lên vẻ từ trên cao nhìn xuống, vênh mặt hất hàm sai khiến.
Rõ ràng là cô ta đã biết chuyện ngày hôm qua, cô cũng biết con gái mình quay lại với Dương Hạo Nam.
Đây đối với nữ nhi mà nói, mới là kết cục tốt nhất.
Vì vậy, hôm nay cô không chỉ muốn đến tát vào mặt Bùi Nguyên Minh, mà còn muốn cho con gái và con rể tương lai một chỗ dựa.
"Bùi Nguyên Minh, ngươi cảm thấy thế nào?"
" Có phải là rất hối hận không? Tại sao ngươi không nghe theo đề nghị đầu tiên của ta?"
"Nếu như ngươi ban đầu không có ý nghĩ khác, không nghĩ dựa thế thượng vị, thì có lẽ, ngươi vẫn có thể làm người theo đuôi con gái ta, làm chó của con gái ta."
" Như vậy, ngươi bây giờ, không chỉ không cần dọn đi, nói không chừng, còn có thể có được Nguyễn gia toàn lực chi viện."
"Thật đáng tiếc, ngươi quá mức tham lam, quá muốn địa vị, cũng quá háo sắc!"
Đang nói chuyện, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Nguyễn Thiên Mạch dán vào Bùi Nguyên Minh, khàn giọng nói: "Chỉ là bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi."
"Các tòa nhà văn phòng cao cấp, các cửa hàng sang trọng đối diện với đường phố, đã cùng ngươi không có bất cứ quan hệ nào."
"Ngươi chỉ có thể làm tổ trong cửa hàng nhỏ mười mét vuông bị hư hỏng này, và bán cao da chó của ngươi."
Nghe thấy lời nói của Nguyễn Thiên Mạch, một số phụ nữ thời thượng đều che miệng mỉm cười.
Nhất là khi nhìn thấy biển hiệu cao da chó mà Bùi Nguyên Minh không chịu lấy xuống, tất cả mọi người đều cười đến nghiêng ngả.
Rõ ràng là có cơ hội ôm đùi giới thượng lưu, rõ ràng có cơ hội nghịch thiên cải mệnh, trở thành chân chó của Nguyễn gia.
Thật tiếc khi anh chàng này không trân quý, ngược lại muốn làm cá vượt Long Môn, vọng tưởng nghịch thiên cải mệnh.
Kết quả cuối cùng là như thế này, làm trò cười cho người khác, để người khinh bỉ..
"Hối tiếc?"
Bùi Nguyên Minh nhìn Nguyễn Thiên Mạch lúc này đang tự mãn, vẻ mặt lãnh đạm.
"Không nói tới việc, ta đã cứu mạng ngươi hai lần, nhưng tại sao ngươi lại không biết xấu hổ chế nhạo ta."
"Chỉ toàn nói về cửa hàng của ta, Nguyễn tổng, ngươi cho rằng ngươi thật sự thắng sao?"
"Chẳng bao lâu nữa, ngươi sẽ biết chính xác, ngươi đã bỏ lỡ điều gì."
"Đến lúc đó, ta hy vọng ngươi sẽ không hối hận."
Nguyễn Thiên Mạch nghe xong, lập tức cười lạnh thành tiếng.
Trong mắt cô ấy, hiện lên sự khinh bỉ và coi thường không che giấu chút nào.
"Bùi Nguyên Minh, mặc dù miệng của ngươi rất cứng, nói ra cũng rất giống như thật."
"Tuy nhiên, những điều này, không có bất kỳ ý nghĩa gì đối với ta."
"Liệu ta có hối hận không, ta không biết."
"Nhưng ta lại biết, ngươi bây giờ đã hối hận muốn phát khóc!"
"Bởi vì thứ mà ngươi mất đi, không chỉ là một tiểu công chúa, mà là cơ hội mở ra con đường cho ngươi vươn lên!"
"Không có Nguyên gia chúng ta hỗ trợ, ngươi có thể làm gì?"
"Nghiến răng không biết vay mượn từ đâu, mà hạ được cái cửa hàng nhỏ này. Có lẽ trong mắt người khác, ngươi là liều mạng đánh cuộc, ngươi là chiến binh, là một dũng sĩ."
"Nhưng ở trong mắt chúng ta, ngươi chính là tự tìm đường chết, chính là không biết tự lượng sức mình, chính là lấy trứng chọi với đá!"
"Tiệm cao da chó rộng hơn mười mét vuông, muốn cạnh tranh thị trường với Dương gia Bạch Dược, một trong tam đại gia tộc của Nam Dương?"
"Bùi Nguyên Minh, ta hiện tại rất tò mò, ngươi bị lừa đạp vào đầu, hay là bị nước vào đầu!"
"Chỉ cần là người bình thường, ngươi sẽ không làm chuyện như vậy!"
Nói đến đây, Nguyễn Thiên Mạch liếc mắt nhìn bảng hiệu của Bùi Nguyên Minh, trên mặt lộ ra vẻ quyết đoán: "Đừng nói là Dương gia trấn áp ngươi, Nguyễn gia cũng sẽ thấy ngươi khó chịu."
"Ngay cả khi không có những chuyện này, liệu có ai sẽ ghé thăm, một cửa hàng giống như của ngươi?"
"Tại sao ngươi lại ngây thơ như vậy?"
" Ngây thơ?"
Bùi Nguyên Minh khẽ cười, nhìn nữ nhân quyến rũ trước mặt, khẽ cười.
"Nguyễn tổng, mọi người luôn không thể nhìn thấy, những thứ vượt quá tầm hiểu biết của mình."
" Ngươi bây giờ nói được như thế này, liền không sợ giống như lần trước, bị ta đem mặt đánh sưng tấy lên sao?"
"Ngươi không biết, y dược luôn nhìn vào hiệu quả trị liệu, mà không cần nhìn qc sao?"
"Bạch Dược mà Dương gia chế ra bây giờ, kém hơn hầu hết các loại dược liệu trên thị trường."
"Ngươi cho rằng, ta khó có thể bóp chết một công ty như vậy sao?"
"Có lẽ ngày nó mở tiệc mừng kỷ niệm, là ngày ta dẫn dắt Dương thị Bạch Dược trở thành Truyền Thuyết!"
" Ôi ôi ôi, Bùi Nguyên Minh, sự trong trắng của ngươi, ngươi thật khiến ta hứng thú."
Nguyễn Thiên Mạch vẻ mặt giễu cợt, hai tay khoanh trước ngực, vênh mặt hất hàm sai khiến.
" Ngươi là có chút kiến thức, cũng có chút thủ đoạn, nhưng không có nghĩa là ngươi có thể kinh doanh."
"Ta nghĩ ngươi nên dự tính đặt một ít lẵng hoa, đến lúc đó ở ngoài cửa trụi lủi, thật đáng mất mặt xấu hổ!"
" Nếu như ngươi mua không nổi, cứ mở miệng, ta có thể đưa ngươi mấy cái vòng hoa, coi như tiễn ngươi lên đường."
Nghe Nguyễn Thiên Mạch nói xong, một đám mỹ nhân thời thượng đều cười rộ lên.
Bùi Nguyên Minh cười nhạt một tiếng, nói: " Không cần, đến lúc đó lẵng hoa, nơi này của ta chỉ sợ không đủ bày, không cần thiết mình mua thật giả lẫn lộn.
“Điều đau đầu của ta lúc này, là đến lúc đó bày ra như thế nào, mới có thể để cho khách hàng có không gian mua sắm”.
"Hahaha -"
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh vẫn kiêu ngạo và bướng bỉnh như vậy, Nguyễn Khả Khả cùng những người khác, lại một trận cười vang.
Dương Hạo Nam càng là một vẻ mặt nhìn một kẻ ngu xuẩn.
Trước đây sao mình có thể ngốc như vậy, có cần thiết phải tức giận với một tên Đại Hạ nhà quê khờ khạo như vậy hay không?
Có rất nhiều lẵng hoa, không có chỗ để đặt?
Điều này anh ta nói giống như đúng rồi….
Người không biết, còn tưởng anh ta là hoàng tử của hoàng tộc Nam Dương, hay là đại thiếu trong tam đại gia tộc!
Có thể nói là toàn bộ Tân Thành, và thậm chí là toàn bộ Nam Dương.
Người vô liêm sỉ và chẳng biết xấu hổ như vậy, chắc chỉ có Bùi Nguyên Minh.
Đây là người duy nhất, không thể có người thứ hai!
"Reng reng--"
Ngay khi Nguyễn Thiên Mạch đang định tiếp tục chế nhạo Bùi Nguyên Minh, điện thoại di động của cô đột nhiên rung lên dữ dội.
Cô ta cầm điện thoại lên và liếc nhìn nó, sau đó một vẻ mặt kích động kết nối, trên mặt vênh mặt hất hàm sai khiến ban đầu, đã trở nên tất cung tất kính.
"Cái gì? Lôi Tuấn Quang Lôi tổng từ công ty đầu tư Đại Hạ Lĩnh Nam Bùi, ngày mốt sẽ đến Tân Thành ?!"
" Đồng hành còn có thư ký riêng của đại nhân vật sau lưng, tiểu thư Hạ Vân của Tập đoàn Thiện Nhân và Tập Đoàn Khai Sơn,?!"
Nghe được tin nhắn chính thức này, Nguyễn Thiên Mạch lộ vẻ kích động.
Người đứng sau Tập đoàn Thiện Nhân và Tập Đoàn Khai Sơn được cho là một thanh niên đẹp trai!
Thân thế bí ẩn nhưng tài sản nghìn tỷ, dậm chân một cái, toàn bộ Lĩnh Nam cùng Thủ Đô đều sẽ rung chuyển ba lần.
Bây giờ, hai trợ lý thân cận của vị đại nhân vật đó, thực sự đang đến Tân Thành?
Có thể nói rằng, đại nhân vật trong truyền thuyết kia, cũng sắp tới?
Nghĩ đến đây, Nguyễn Thiên Mạch ngây ngẩn cả người, đây là cơ hội tốt để thể hiện phép lịch sự của mình!
Sau đó, cô ta nhanh chóng nói nhỏ: "Không biết hai vị đại nhân này, đến Tân Thành chúng ta làm gì?"
Người bên kia ngập ngừng rồi nói: “Nghe nói là muốn tham gia lễ khánh thành của một công ty thuốc Đông y hay gì đó, nhưng hành trình của hai người này rất bí ẩn, nên không biết đó là công ty nào. "
"Công ty thuốc Đông y?"
Nguyễn Thiên Mạch sửng sốt một chút, sau đó kinh ngạc nhìn về phía cao ốc văn phòng của Dương gia cách đó không xa.
"Dương gia, quả nhiên là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo!"
"Không hổ là từng đứng đầu tam đại gia tộc của Nam Dương!"
"Năng lượng này, Nguyễn gia chúng ta không thể so..."
"Đroac….!"
Đúng lúc này, Nguyễn Khả Khả đã một chân giẫm nát tấm biển của Dương thị Bạch Dược, mà trước đó cô đã nặng lời yêu cầu hạ xuống đất.
Bùi Nguyên Minh mặc kệ Nguyễn Khả Khả và Nguyễn Thiên Mạch cùng những người khác đang kêu gào, sau khi giao phó xong mọi chuyện, liền tự mình rời đi.
Sự việc này, dù sao cũng là chuyện của Dương Huyền Trân, cho nên anh đến chỗ Dương Huyền Trân tạm thời tu dưỡng qua đêm.
Đây là biệt thự ở ngoại thành, do Bùi Cửu Phong bố trí.
Không chỉ có Dương Huyền Trân ở đây, Dương Đế Minh thân thể hư nhược cũng nghỉ ngơi ở nơi này.
Có hơn chục nhân viên bảo vệ từ trong ra ngoài, nên Bùi Nguyên Minh cảm thấy an tâm về nơi này.
Bước vào đại sảnh biệt thự, có thể nhìn thấy gian bếp đang mở, Dương Huyền Trân vừa làm bếp vừa ngâm nga một ca khúc Nam Dương.
Bùi Nguyên Minh liếc mắt nhìn cảnh tượng này, liền thấy nữ cao thủ am hiểu chém chém giết giết, Nam Dương Bang bang chủ, lúc này trên người cô toát ra vẻ rực rỡ đặc biệt của một người phụ nữ.
Khi ánh mặt trời đổ xuống, nàng cả người lộ ra ưu nhã mà mềm mại đáng yêu, khiến người không thể không muốn ôm người phụ nữ này vào lòng.
Bùi Nguyên Minh khẽ thở dài, ngăn cơn đau nhói trong tim, sau đó vươn tay gõ lên bức tường đá cẩm thạch.
" Đến rồi?"
Dương Huyền Trân quay đầu nhìn Bùi Nguyên Minh, nở nụ cười xinh đẹp.
"Tôi nghe nói rằng, anh và Khả Khả hai ngày nay, tình huống căng thẳng?"
"Cô ấy không những không cho tôi thể diện, còn không cho anh cơ hội, suýt chút nữa đã chà đạp Bùi Thiếu của chúng ta đến chết?"
"Cũng may là tôi biết tính tình của Bùi Thiếu, bằng không, tôi thật sự cho rằng Bùi Thiếu, anh đã nhận sợ rồi!"
Trong lúc nói chuyện, Dương Huyền Trân đã đem lên món cà ri hầm của Nam Dương vừa nấu xong, giúp Bùi Nguyên Minh bới một bát cơm, sau đó đặt những món ăn thơm phức trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhàn nhạt nở nụ cười: "Dương thị Bạch Dược nói trắng ra là tài sản của cô, Nguyễn Khả Khả cũng là bạn thân của cô."
"Tôi chỉ là một nhân viên bán thời gian."
"Mấy ngày nay tôi đang giúp cô bận bịu tứ phía. cô không nói một lời cảm ơn, còn nói mấy lời dễ bực bội với tôi như vậy. Lương tâm của cô có thể thanh thản được không?"
Dương Huyền Trân hơi nheo mắt, sau đó nói khẽ: "Mấy ngày nay, tôi không phải không làm gì."
"Công thức nguyên bản của Dương thị Bạch Dược đã được truyền ra."
"Có người rất hứng thú với thứ này."
Dương Huyền Trân hơi nheo mắt.
"Chuyện này có thể rất phiền phức, cho nên Bùi Thiếu anh, nên cẩn thận một chút."
"Tôi không tin sẽ có người dám đến với anh, và lấy một thứ gì đó từ tôi."
Bùi Nguyên Minh nhún vai.
"Tóm lại phân công hợp tác, tôi phụ trách mở tiệm, cô chịu trách nhiệm Bạch Dược."
"Bây giờ công thức trong tay cô, nếu không giữ kỹ, thì không phải trách nhiệm của tôi."
Dương Huyền Trân cười cười, lấy điện thoại ra cho Bùi Nguyên Minh xem một đoạn video.
Trong Video, một nhà máy bí ẩn đang làm việc ngoài giờ, để sản xuất hàng mẫu.
Thứ này mới thật sự là Dương thị Bạch Dược, thứ Bùi Nguyên Minh cầm tới trong cửa hàng, cũng chỉ là che giấu tai mắt mà thôi.
“Không tệ.” Sau vài cái liếc mắt, Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu.
Anh đánh giá cao sự kiên nhẫn và dũng khí của Dương Huyền Trân.
Có thể ẩn nấp sau hậu trường, dưới chiêu bài bị Dương gia kích động, vừa chăm sóc Dương Đế Minh, vừa âm thầm sản sinh ra Dương thị Bạch Dược chân chính.
Với tâm cơ, khôn khéo như vậy, Dương gia có mấy người có thể so sánh được?
"Đã Bùi Đại Thiếu hài lòng, không biết anh chuẩn bị đối phó với bạn gái tốt của tôi như thế nào?"
" Chuẩn bị thời điểm nào khiến nàng phải hối hận?"
Dương Huyền Trân hứng thú nhìn Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh cười nhạt một tiếng, nói: "Một đứa em gái bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc, càng là phản ứng nàng, nàng càng là kích động."