"Chính chúng ta sẽ có thêm một số rắc rối mà không cần lý do."
"Bất quá ngày mốt sẽ mở ra, Dương thị Bạch Dược sắp nổi danh rồi, cô đừng lo lắng ngày này."
Dương Huyền Trân nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, nói: "Người ngoài đều nói ta Dương Huyền Trân am hiểu nằm củi thi gan, am hiểu ẩn nhẫn, hiện tại xem ra Bùi Thiếu anh, mới là người bên trong đạo này."
Bùi Nguyên Minh cười cười, không có trả lời.
Anh không thể nói cho Dương Huyền Trân biết, anh đã làm con rể ở Trịnh gia ba năm, anh đã quen với cuộc sống như thế này từ lâu rồi, đúng không?
"Được rồi, bây giờ đừng nói đến Nguyễn Khả Khả nữa."
Bùi Nguyên Minh ăn vài miếng cà ri, rất hài lòng.
"Tôi và cô ta quen nhau là vì cô."
"Người khác có thể cho rằng, tôi muốn lợi dụng cô ta để chiếm thế thượng phong, muốn leo vào giới quyền quý, nhưng cô còn có thể không biết chân tướng sao?"
"Vốn tưởng rằng có thể làm bạn, nhưng hiện tại xem ra, lại có thêm một kẻ thù."
Bùi Nguyên Minh bất lực cười cười, trong lòng có chút tiếc nuối.
Nguyễn Khả Khả thẹn quá hoá giận, liền đã biến thành một con người hoàn toàn khác, đây là điều mà anh chưa bao giờ ngờ tới.
Mối quan hệ giữa hai người, thậm chí không còn là bạn, và có thể họ đã hoàn toàn trở thành kẻ thù.
Trong này đương nhiên có Dương Hạo Nam và Nguyễn Thiên Mạch góp phần thổi bùng ngọn lửa.
Dương Huyền Trân thở dài một hơi, nói: "Sai tại tôi."
"Mặc dù tôi và Khả Khả quen nhau từ khi còn nhỏ, nhưng tôi đã rời đi quá lâu, không biết cô ấy và Dương Hạo Nam quen nhau từ lúc nào."
"Nói đến, cô ấy cũng là một tiểu nữ đáng thương."
"Cô ấy là con ngoài giá thú, mẹ cô ấy không bao giờ chịu nói cha cô ấy là ai, điều này cũng khiến cho địa vị mẹ con nhà họ xấu hổ ở Nguyễn gia ."
"Để Nguyễn Khả Khả và Dương Hạo Nam ở cùng nhau, đó cũng là điều mà Nguyễn Thiên Mạch hết sức yêu cầu."
"Nếu như tôi ở Nam Dương, tôi sẽ không để xảy ra những chuyện này."
Bùi Nguyên Minh thở dài nói: "Có một câu tôi đã nói với Nguyễn Thiên Mạch, hiện tại sẽ nói lại cho cô."
"Trong năm nay, yêu đương tự do, hôn nhân cũng là tự do."
"Vậy lựa chọn như thế nào, chọn người như thế nào, là việc riêng của Nguyễn Khả Khả."
"Đây không phải trách nhiệm của cô, cũng không phải trách nhiệm của tôi."
"Đó là sự lựa chọn của riêng cô ấy."
Nói đến đây, Bùi Nguyên Minh dừng lại, nói: "Nếu cô ấy không xen vào chuyện giữa chúng ta và Dương gia."
" Như vậy tôi cũng sẽ không đối với cô ấy làm bất cứ chuyện gì."
Dương Huyền Trân sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười tà mị nói: "Có thể sao?"
Người giàu không có tình cảm gia đình, và tương tự, người giàu không có tình bạn.
Thời điểm Bùi Nguyên Minh từ chối "thiện chí" của Nguyễn Khả Khả, không chịu làm con chó của cô, không chịu đồng ý yêu cầu vô lý của cô.
Hai bên chắc chắn đã đi về hai phía đối lập nhau.
Về điểm này, ngay cả Dương Huyền Trân cũng không ngăn được.
Bởi vì trong số những người giàu, chỉ có chân chân chính chính lợi ích mà thôi.
Đứng trước lợi ích, người thân còn có thể bỏ, huống chi là bạn bè mới quen nhau được vài ngày?
Đừng nói đứng tại mặt đối lập, trong hoàn cảnh như vậy, liền xem như một chân giẫm chết Bùi Nguyên Minh, e rằng Nguyễn Khả Khả cũng sẽ không chần chờ chút nào.
"Nhân tiện, đến khi thực sự khai trương, cô cũng nên đến cửa hàng."
"Dù sao cô cũng là chủ nhân của Dương thị Bạch Dược, cô nên quầy lễ tân tiếp đón quan khách."
"Tôi chỉ là người làm công cho cô."
Bùi Nguyên Minh bật cười.
Dương Huyền Trân vừa định nói gì đó, ngay lúc này, Bùi Nguyên Minh bỗng nhiên thân hình khẽ động, trực tiếp đem Dương Huyền Trân ngã nhào trên mặt đất.
Trong nháy mắt, ôn hương nhuyễn ngọc đã ở trong vòng tay anh.
Dương Huyền Trân đang muốn vô thức giãy dụa, phút sau toàn thân mềm nhũn, sau một khắc gương mặt xinh đẹp ửng đỏ ...
"Đroác -"
Gần như cùng lúc Dương Huyền Trân gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, cửa sổ hành lang biệt thự đột nhiên vỡ toang.
Sau đó, một bóng đen lao vào.
Bóng đen tay cầm súng, vừa vào đại sảnh liền bóp cò súng vào chỗ Bùi Nguyên Minh và Dương Huyền Trân mới ngồi.
"Bang bang bang ——"
Sáu viên đạn chì bay ra cùng lúc, gần như khóa chặt tất cả đường lui của hai người, vừa nhanh vừa chính xác.
Bùi Nguyên Minh dùng hai tay đẩy thân thể mềm mại của Dương Huyền Trân vào trong phòng bếp bán lộ thiên.
Đồng thời, anh lăn người trên mặt đất một vòng, sau đó tiện tay quơ lấy một con dao ăn cơm Tây, tay phải lóe động, con dao ăn liền hướng về vị trí đối phương vọt mạnh mà ra.
"Kang" một tiếng giòn tan, khẩu súng trong tay đối phương di chuyển theo chiều ngang, đập tới con dao ăn cơm Tây do Bùi Nguyên Minh ném ra.
Con dao ăn Cơm Tây văng ra và rơi thẳng vào bên trong máy hút khói phòng bếp.
Động tác của nữ sát thủ lúc này có chút dừng lại, bàn tay cầm súng run lên dữ dội.
Vào lúc này, cuối cùng cũng có thể nhìn rõ bóng dáng của người vừa tới.
Thân hình của nàng xinh xắn và tinh tế, mặc đồng phục học sinh và đeo khẩu trang, cô ta trông giống như một học sinh bình thường.
Nhưng hành động của cô ta rất nhanh, xuống tay độc ác.
Hành động thong dong và sự bình tĩnh của Bùi Nguyên Minh khiến nữ sát thủ khẽ giật mình.
Cô đặc biệt lựa chọn thời điểm tốt nhất và mơ hồ nhất của hai người để ra tay, chính là mất cảnh giác trở tay không kịp.
Nhưng cô ta không ngờ rằng, không những cô đánh trượt mà còn bại lộ nhân dạng của mình, chỉ có thể nói, đây là một hành động thất bại.
" Nói đi, ai phái ngươi tới đây?"
Bùi Nguyên Minh phủi tay, cầm lấy dao gọt hoa quả trên bàn, nhẹ như mây gió mở miệng.
"Vυ't --"
Người bên kia không trả lời, dường như biết rằng, bản thân sẽ khó chiếm được chỗ tốt trong tình huống này.
Vì vậy, nàng hất tay trái, một Tụ Tiễn từ trong tay áo lao ra.
Bùi Nguyên Minh thân hình khẽ lui, dễ như trở bàn tay tránh được Tụ Tiễn này.
Nhưng mục đích lần này của nữ sát thủ, rõ ràng không phải để gϊếŧ người, mà là quay người lại hướng về vị trí cửa sổ nhảy tới.
Lúc này, vệ sĩ bên ngoài đã kịp phản ứng.
Những người này nghe thấy tiếng động, cả đám đều rút súng ra, nhưng nữ sát thủ động tác nhanh hơn, ngay lúc này bóp cò.
Sau khi bức lùi đám vệ sĩ, nàng đang chuẩn bị leo tường mà ra.
"Đùng -"
Ngay lúc này, nghe thấy một tiếng súng nổ.
Thân thể mềm mại chuẩn bị rời đi của nữ sát thủ hơi chấn động một chút, cả người trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Chân đã trúng đạn.
Bùi Nguyên Minh vô thức quay đầu lại, nhìn thấy Dương Huyền Trân không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh mình, tay cầm một khẩu súng nhỏ tinh xảo, nhìn giống như một vật trang trí, lúc này đang tỏa ra khói xanh.
Bùi Nguyên Minh cười nhạt một tiếng, nếu anh nhớ không lầm, loại súng này chỉ có một viên đạn chì.
Nhanh-hung-ác-chuẩn!
Bùi Nguyên Minh không có quá nhiều tán thưởng, mà là nhảy ra cửa sổ, đi về phía nữ sát thủ.
Vài tên vệ sĩ bị đẩy lui, lúc này cũng đã vây quanh, chĩa súng trên tay vào đầu cô và hét lớn: " Không được nhúc nhích!"
" Đừng để người khác qua đây, đi bảo vệ Dương Lão."
Bùi Nguyên Minh nhanh chóng ra lệnh, đồng thời bước lên trước, dao gọt hoa quả trong tay liền lao tới.
"Kang!"
Với một âm thanh giòn giã, tay trái nữ sát thủ chuẩn bị lấy ra một khẩu súng tinh xảo, đã bị Bùi Nguyên Minh đóng đinh trên mặt đất.
Đồng tử của cô hơi co lại, vô thức liền lui ra phía sau.
Nhưng chân của nàng đã trúng đạn, giờ phút này hơi động một chút liền kịch liệt đau nhức.
Cô chưa kịp di chuyển thì Bùi Nguyên Minh đã bước tới, một chân đem nàng đạp lăn trên mặt đất.
"Được rồi, ngươi chẳng qua là nỏ mạnh hết đà thôi, đừng nên giãy giụa nữa."
Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyên Minh cởi khẩu trang của nữ sát thủ, lấy ra túi độc dược từ trong miệng, mà cô ta đang muốn nuốt xuống, sau đó thuận thế đá bay tất cả súng trong tay cô ta.
Chẳng mấy chốc, một gương mặt thuần khiết và non nớt lọt vào mắt Bùi Nguyên Minh.
Cô ta không quá hai mươi tuổi, nhưng dáng dấp nhìn rất đẹp, chỉ bất quá, ánh mắt lúc này mang theo một loại hương vị quật cường.
Cô gái có gương mặt ngây thơ, lúc này mới nhìn Bùi Nguyên Minh vẻ mặt tức giận.
Sau khi nhận ra, mình thậm chí còn không có cơ hội tự sát, cô chỉ có thể nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt oán độc.
" Nói đi, ngươi là ai? Ai phái ngươi tới đây?"
Bùi Nguyên Minh lại lên tiếng, trong mắt hiện lên vẻ dò xét.
Cô gái vẻ mặt ngây thơ không nói, chỉ đảo mắt theo chiều ngang, trong tư thế mặc cho đánh mặc cho gϊếŧ.
Mà Dương Huyền Trân lúc này cũng đi tới, sau khi nhìn chằm chằm cô gái một lúc, bỗng nhiên nở nụ cười xinh đẹp: "Nếu ta đoán không lầm, ngươi hẳn là người của tổ chức sát thủ nổi tiếng nhất khu vực Nam Dương, Nam Hải Cung." . "
"Lần này ngươi tới đây, không phải muốn gϊếŧ Bùi Nguyên Minh, mà là muốn gϊếŧ ta."
Nghe được lời nói của Dương Huyền Trân, cô gái vẻ mặt ngây thơ vô thức liếc nhìn Dương Huyền Trân một chút, sau đó hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường.
" Ta lại đoán thêm một chút, nếu như ta đoán không lầm, người ra giá tiền rất lớn để chơi chết ta, hẳn là Dương Gia."
"Nói cho cùng, đối với Dương gia, việc ta rời đi và thành lập Dương thị Bạch Dược, thậm chí còn chuẩn bị khai trương vào ngày lễ kỷ niệm của bọn hắn, đối với Dương gia cũng là một chuyện rất mất mặt."
"Vì vậy, bọn hắn liền muốn chơi chết ta."
"Đồng thời, ngươi còn có một nhiệm vụ khác, sau khi gϊếŧ chết ta, sẽ lấy công thức nguyên bản của Dương thị Bạch Dược của ta, đúng không?"
Vừa nghe Dương Huyền Trân nói chuyện, cô gái vẻ mặt ngây thơ trong tiềm thức nói: "Làm sao ngươi biết?"
Cô sửng sốt, những gì Dương Huyền Trân vừa nói, giống hệt như nội dung nhiệm vụ của cô.
Cô ấy không những dễ dàng nói ra nội tình nhiệm vụ của nàng, mà còn kể lại nội dung nhiệm vụ, như thể đã có người thông báo trước cho cô ấy.
"Đương nhiên là người của Dương gia nói cho ta."
"Bởi vì bọn hắn sợ ta phá hỏng công thức nguyên thủy của Dương thị Bạch Dược, cho nên bọn hắn muốn dùng chuyện này, ép buộc ta mở miệng."
Dương Huyền Trân mỉm cười mở miệng.
"Kể cả thời gian và địa điểm tấn công của ngươi hôm nay, tất cả mọi người trong Dương gia đều nói với ta, mục đích là muốn cảnh cáo ta."
"Bằng không, ngươi nghĩ tại sao Bùi Thiếu lại xuất hiện vào lúc này?"
"Ngươi thực sự nghĩ rằng, tất cả những điều này chỉ là một sự trùng hợp sao?"
Nghe được lời nói của Dương Huyền Trân, cô gái vẻ mặt ngây thơ sửng sốt một chút, sau đó trong mắt hiện lên một tia hận ý.
" Cho nên, vấn đề là ngươi có trả lời Bùi Thiếu hay không, đối với ta mà nói, cũng không đáng kể."
"Nhưng yên tâm, hiện tại ta sẽ không gϊếŧ ngươi, bởi vì ngươi là vũ khí tốt nhất mà ta dùng, để chứng minh Dương gia muốn gϊếŧ ta."
Trong lúc nói chuyện, Dương Huyền Trân liếc mắt nhìn vài tên vệ sĩ, sau đó ra hiệu, sắc mặt lạnh lùng nói: "Báo cảnh sát, đưa cô ta đến bệnh viện, để cô ấy đến đồn cảnh sát thật tốt ở lại!"
Ngay sau đó, một số vệ sĩ được lệnh đưa cô gái đi.
Khi đám người rời đi, Bùi Nguyên Minh quan tâm nhìn Dương Huyền Trân một cái, nói: "Dương đại bang chủ, cô vừa rồi đánh lừa nữ sát thủ hay sao? Hay là Dương gia thật sự đang uy hϊếp cô?"
Dương Huyền Trân cười: "Bùi Thiếu cũng có thể đoán thử xem sao?"
" Nếu như tôi không đoán sai, hết thảy đều là cô bịa ra mọi thứ, đúng không?"
"Chỉ là mâu thuẫn lớn nhất với cô ở Nam Dương gần đây là Dương gia, cộng với việc cô hiểu rõ thế cục của Nam Dương, cũng không khó đoán được chân tướng phía sau."
Bùi Nguyên Minh cười nói.
Thấy Bùi Nguyên Minh nhìn thấu tâm tư của mình, Dương Huyền Trân lại cười cười nói: "Vậy thì Bùi Thiếu cũng có thể đoán tiếp, tại sao tôi không những không gϊếŧ cô ta, mà còn đưa cô ta đến đồn cảnh sát."
"Cô không gϊếŧ cô ta, cô còn cố ý báo cảnh sát. đưa cô ấy đến bệnh viện, phải là có hai mục đích."
Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói.
"Trước tiên là để cho người Dương gia biết, việc bọn hắn thuê nữ sát thủ đã bị bại lộ, để cho bọn hắn vội vàng mà mất lý trí."
"Thứ hai, chính là dùng cái gọi là Nam Hải Cung, gây mâu thuẩn với Dương gia."
"Không cần biết Dương gia, trả giá lớn bao nhiêu để thuê Nam Hải Cung, một khi người Nam Hải Cung nghĩ, mình bị Dương gia lợi dụng và bán đứng, kết cục có thể tưởng tượng được."
"Thủ đoạn một hòn đá ném trúng hai chim, tôi đã nghĩ ra ngay tại chỗ. Tôi thực sự ngưỡng mộ thần cơ diệu toán của Dương bang chủ."
"Tuy nhiên, làm như vậy vẫn có chút nguy hiểm, ta sẽ nhờ Bùi Cửu Phong tìm thêm một ít cao thủ bảo vệ cô."
Dương Huyền Trân khẽ gật đầu, cũng không có từ chối.
Tuy rằng nàng dùng thích khách, lợi dụng tình huống để đối phó với Dương gia, nhưng một khi Dương gia đã ra tay, có trời mới biết Dương gia không biết xấu hổ kia, sẽ làm ra những hành động gì.